Làn sóng điện thay thế thanh gươm, cây bút là phương tiện đi vào trái tim và khối óc mọi người. Mỗi chúng ta hãy là một chiến sĩ thông tin…Lời ngỏ cùng bạn đọc: Đại họa mất nước do bọn phản động là Tập đoàn Việt gian Cộng sản (VGCS) bán nước đang đến rất gần! Đây là cuộc chiến khó khăn hơn bất kỳ cuộc chiến nào trong lịch sử vì VGCS là một thế lực cực kỳ hiểm độc, chúng núp dưới danh nghĩa đồng bào, thậm chí là người thân của chúng ta nên đòi hỏi chúng ta phải hết sức tỉnh táo trước cạm bẫy do chúng giăng ra. Trong nước, để làm sập bẫy người yêu nước, chúng nhào nặn ra bọn Dân chủ "cuội", đấu tranh cò mồi như: Cù huy Hà Vũ, Thích Quảng Độ, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Đan Quế, Hà Sĩ Phu, Tô Hải, Nguyễn Văn Lý, Trần Mạnh Hảo, Nguyễn Tiến Trung, L.T. C.Nhân, Hoàng Minh Chính ... Tiếp tay cho chúng ở Hải ngoại là bọn chó đẻ Việt Tân và đám tay sai nằm vùng như: Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Dương thu Hương, Phật giáo VN Thống Nhất và các báo Dân làm báo, Quan làm báo, Đàn Chim Việt, Người Việt, BBC, VOA... Nên nhớ, chính lũ nằm vùng này còn nguy hiểm hơn cơ quan chuyên chính của VGCS rất nhiều vì chúng giả bộ đi với ta nhưng lại đưa ta vào mê lộ do VGCS giăng ra. Chúng ta, những người con dân Việt yêu nước, còn có ý thức trách nhiệm với Quốc gia - Dân tộc, vì tương lai bản thân và con cháu mình hãy thức tỉnh lương tri khi thời cơ tới cùng đứng lên đập tan Ngụy quyền VGCS.
Qua trang web này, những bài viết rất có giá trị đã được chọn lọc nhằm giúp Quý bạn đọc hiểu rõ hiện tình đất nước, những âm mưu tội ác ngày càng tinh vi và thâm độc hơn của bọn VGCS đối với dân tộc VN để mà qua đó chuẩn bị cho mình những kinh nghiệm đấu tranh hiệu quả nhất trước khi dấn thân vì đại nghĩa. Cùng chung tay góp sức, xin hãy phổ biến trang Web này đến với tất cả mọi người (Download Blog tại đây...)

Trần Độ - Trung tướng Ngụy quân Việt gian Cộng sane


Ngụy quân Cộng sản Hà-nội được tướng Trần Độ huấn luyện lòng căm thù tất cả những gì là của miền Nam VN đến mức không chỉ quân đội VNCH mà cả nhân dân miền Nam nói chung, cho đến cả những công trình xây dựng, các cơ sở kinh tế, văn hóa và tôn giáo v.v… cho đến mồ mả của người đã chết (!!!) đều bị tiêu diệt, hủy hoại.
   Với thành tích đao phủ cực kỳ xuất sắc đó năm 1976, ông Trần Độ đã được gắn mề-đay Hồ chí Minh và vì thế mà được giao nhiệm vụ chỉ đạo công tác biến văn hóa văn nghệ thành phương tiện cải tạo tẩy não toàn dân Việt Nam. Nếu quả thật Trần Độ thực lòng đấu tranh cho tự do, hạnh phúc và dân chủ của nhân dân thì tại sao Trần Độ không lên tiếng bảo vệ khi nông dân Thái Bình vùng lên chống tụi cường hào đỏ, vì Trần Độ cũng là người Thái Bình và dân Thái Bình bất hạnh nhất vì phải đóng góp số lượng lớn nhất toàn miền Bắc Việt Nam về chồng, con, anh em để Trần Độ lùa vào “đại lộ sinh Bắc tử Nam”. Sau vụ đó, bọn đầu nậu Ba-đình đỏ cho bắt hàng trăm người bị coi là cầm đầu vụ nổi dậy đưa đi thủ tiêu ngầm. Hầu hết họ là cựu chiến binh dưới trướng Trần Độ, có thấy Trần Độ lên tiếng đâu (!). Và tiếng nói chỉ còn phều phào trong vụ bọn họ Nông dâng đất dâng biển cho Tàu cộng... Và, điều quan trọng nữa là phần lớn người dân Thái Bình thờ ơ với trò làm mình, làm mẩy của Trần Độ vì không còn được thủ lợi trong trò mất dân chủ nữa, vì thế mới chống.
Ông Trần Độ chết đi là bớt được một cái gai trong mắt của bè lũ Nông đức Mạnh hiện nay. Tuy xuất phát vì tự ái bởi bọn hậu sinh coi thường, đá đít kẻ “khai quốc công thần” của chế độ (cộng sản khát máu) nên ông Trần Độ phê phán tụi Ba-đình đỏ ngày càng gay gắt kể từ lúc mất ghế trong khóa 8, rồi bị đuổi khỏi đảng và đỉnh cao, là bị chặn bắt tịch thu cuốn nhật ký thì ông mới thốt ra rằng cái chế độ đó còn tàn bạo hơn thời Tần thủy Hoàng hay Hitler! Tuy là tự ái cá nhân nhưng do ông là “người có công nhất” nên có tác dụng vạch mặt chế độ.
  Ủng hộ ông Trần Độ chống chế độ Ba-đình đỏ hiện nay là rất nên làm và cần phải làm. Nhưng ông ta chưa xứng đáng để được tưởng niệm, nhất là đối với cộng đồng người Việt tị nạn cộng sản ở hải ngoại, đang có biết bao người xứng đáng cần được tưởng niệm long trọng như các liệt sỹ Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, Trần Văn Hai, Hồ Ngọc Cẩn, Trần Văn Bá,
Người dân VN đã nhìn thấu mặt thật Tập đoàn Việt gian Cộng sản. Bọn chúng chính là lũ giặc nội xâm (Giặc cờ máu) vô cùng tàn độc, là bọn việt gian buôn dân bán nước tội ác không thể dung tha. Lòng dân Việt uất hận chúng ngút trời và sẽ đồng lòng quyết tâm đứng lên làm cách mạng lật đổ chúng, bắt bọn chúng phải đền tội trước công lý và lịch sử trong tương lai không xa.

Sự thật về trung tướng Trần Độ

Nhật ký Rồng Rắn - Trần Độ

Nhật ký Rồng Rắn

Trần Độ

Lời đầu
Ông Trần Độ(Năm 2000 - Canh Thìn, và 2001 - Tân Tỵ)
Đây là tập nhật ký lúc cuối đời của ông Trần Độ, người đã từng hy sinh cả cuộc đời cho đảng cộng sản, để rồi khi ông nhìn thấy rõ những tội lỗi mà đảng này đã gây ra cho dân tộc Việt Nam, ông nói lên tiếng nói trung thực thì liền bị đảng trù dập bạo tàn. Ông bị quản thúc chặt chẽ cho đến lúc chết, và ngay trong tang lễ của ông, đảng cũng thực hiện những thủ đoạn bất nhân đối với người đã chết, kiểm soát từng người đến tham dự, kiểm duyệt từng dòng chữ trên những vòng hoa phúng điếu... Tập "Nhật ký rồng rắn" của ông đã bị công an tịch thu, nhưng tập bản thảo đã được những nhà đối kháng kịp lưu trữ và phổ biến. Chúng tôi xin gửi đến qúy độc giả tập hồi ký này đăng nhiều kỳ liên tiếp. (VNN)
“…Cuộc cách mạng ở Việt Nam đã đập tan và xoá bỏ được một chính quyền thực dân phong kiến, một xã hội nô lệ, mất nước, đói nghèo, nhục nhã. Nhưng lại xây dựng nên một xã hội chưa tốt đẹp, còn nhiều bất công, nhiều tệ nạn, một chính quyền phản dân chủ, chuyên chế, của một chế độ độc đảng và toàn trị, nhiều thói xấu giống như và tệ hơn là trong chế độ cũ…”
Để tặng các bậc lão thành và các cựu chiến binh hai cuộc kháng chiến, cùng các nhà trí thức và tất cả những ai quan tâm đến tiền đồ đất nước
Lời đầu
Bản viết này để tặng các bậc lão thành cách mạng, các bậc trí giả và các người có trọng trách lãnh đạo hiện nay.
Đây không phải là các luận văn, và không phải các bài văn chương. Đây là một tấc lòng “để tặng người đời và cuộc đời”.
Đây là những ý nghĩ nung nấu trong những tháng cuối năm Rồng và đầu năm Rắn, và cũng là những ý nghĩ nung nấu trước đó hàng chục năm và sẽ còn nung nấu tiếp đến cả khi sang thế giới bên kia.
Đây là nỗi niềm cay đắng của một cuộc cách mạng, và của một kiếp người.
Đây chỉ là những ý nghĩ được ghi lại trong những ngày cuối năm Thìn và đầu năm Tỵ nên được gọi là nhật ký và nhật ký Rồng Rắn.
 
Nhật ký Rồng Rắn (p.1)
Nhật ký Rồng Rắn (p.1-tiếp theo)
Nhật ký Rồng Rắn (p.2)
Nhật ký Rồng Rắn (p.2-tiếp theo)
Nhật ký Rồng Rắn (p.3)

Nguyễn Phú Trọng, Trương tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng: Những tên mất dậy của lịch sử VN

NHỮNG TÊN MẤT DẠY CỦA LỊCH SỬ VIỆT NAM:
       Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang,Trung Ương Đảng Cộng Sản và Lê Phong Lan.
                  _______________________________________
“Những Nhân Chứng có Thẩm Quyền của Bộ Phim Mất Dạy “Tài Liệu Mậu Thân 1968”
Trần Minh
Quả thật, khó mà có thể tìm được từ ngữ nào trong kho tàng văn chương Việt Nam, từ bình dân tới bác học, mà thích hợp hơn hai chữ MẤT DẠY, để diễn tả bản chất của tập đoàn tội ác Trung Ương Đảng Cộng Sản VN, đặc biệt là ba tên: Nguyễn Tấn Dũng, Thủ Tướng nước CHXHCNVN, Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản, Trương Tấn Sang, Chủ Tịch nước CHXHCNVN, và tay sai Lê Phong Lan, qua vấn đề chà đạp lên oan hồn của những người dân bị Cộng Sản thảm sát tại Huế năm Mậu Thân 1968. Ba người đàn ông nói trên và Lê Phong Lan là cha mẹ ruột của một đứa con hết sức mất dạy, đó là “bộ phim tài liệu Mậu Thân 1968”, một thứ quái thai của ngành phim ảnh họ Hồ, vừa mới chào đời ngày 25 tháng 1 năm 2013, sau 45 năm gây ác mà chưa bị ai đòi nợ.
Câu chuyện thảm thương của xứ Huế năm xưa, khoảng 7 ngàn người dân vô tội bị Việt Cộng đập đầu chôn sống, không một người dân Miền Nam nào mà không biết. Đúng vậy, năm xưa 1968, Hồ Chí Minh và bè lũ Lê Duẩn, Văn Tiến Dũng và Trung Ương Đảng Cộng Sản đã nhơ nhuốc lập mưu tấn công toàn bộ đồng bào Miền Nam đang ăn Tết Nguyên Đán. Trận Tổng Tấn Công của Việt Cộng đã diễn ra trên 32 tỉnh thành của Miền Nam Việt Nam, với số lượng quân xâm lăng ước tính là hơn 70 ngàn. Lịch sử Việt Nam bốn ngàn năm trước và cho đến tận bốn ngàn năm sau nữa, cũng sẽ chẳng có một đảng phái chính trị nào có thể tán tận lương tri lập mưu giết dân trong đêm Giao Thừa để tranh quyền đoạt lợi như thế. Kể từ thảm nạn đó đến nay, liên tục 38 năm sau, đồng bọn của Hồ Chí Minh mỗi năm lại đùa cợt một cách vô cùng mất dạy trên những linh hồn vô tội, bằng cách gọi việc tàn sát diệt chủng này là “chiến thắng Mậu Thân”!
Trọng-Dũng-Sang
Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và băng đảng Trung Ương Đảng không là loại vô luân mất dạy hay sao, khi mà lại mừng chiến thắng trên hàng hàng lớp lớp xác thường dân vô tội, mà ngay cả người nhạc sĩ nằm vùng phản lại Miền Nam cũng phải thừa nhận rằng, đã có những “xác người nằm trôi sông, phơi trên ruộng đồng, trên nóc nhà thành phố, trên con đường quanh co. Xác nào nằm bơ vơ dưới mái hiên chùa, trong giáo đường thành phố, trên thềm nhà hoang vu. Xác nào nằm quanh đây, trong mưa bụi này, trong xác người già yếu có xác còn ngây thơ. Xác nào là em tôi, dưới hố hầm này, trong những vùng lửa cháy, bên những giồng ngô khoai?”
….“ Chiều đi lên đồi cao, hát trên những xác người, tôi đã thấy, trên con đường, người ta bồng bế nhau chạy trốnChiều đi lên đồi cao, hát trên những xác người, tôi đã thấy bên khu vườn, một người mẹ ôm xác đứa con…”
Nay thì thời gian đã điểm để người dân Miền Nam đòi món nợ máu mà tập đoàn tội ác lớn nhất lịch sử Việt Nam đã nợ dân chúng Miền Nam. Vụ đòi nợ đó chính là vụ kiện của Ủy Ban Truy Tố Tội Ác Cộng Sản chống lại tập đoàn Mác Lê Việt Nam về tội diệt chủng Tết Mậu Thân, được tổ hợp luật sư Kempton tại Canada đại diện. Sự kiện diệt chủng Mậu Thân là một sự kiện tày trời mà ngay cả thượng đế cũng không che dấu nỗi, thì thay vì chấp nhận tội lỗi và xin lỗi đồng bào Miền Nam như các chính phủ có tư cách khác trên thế giới, thì ngược lại, bản chất Mác Lê bỉ ổi vẫn còn tận trong xương tủy cái đám Việt Cộng Dũng, Trọng, Sang mọi rợ này. Ngoài việc tuyên truyền bằng báo chí như 38 năm về trước, năm nay, chúng đẻ ra cái gọi là “phim tài liệu Mậu Thân 1968”, báng bổ và giễu cợt rằng, những mồ chôn tập thể là đòn tâm lý chiến đặt điều của Mỹ, rằng chúng không hề giết người, mà số người chết đông như vậy là do bom đạn của Mỹ Ngụy và do các đảng phái chính trị thanh toán lẫn nhau! Đã vậy, hàng năm chúng lại còn mở tiệc ăn mừng trên 7 ngàn xác người vô tội, trong khi đó thì thân nhân của nạn nhân Thảm Sát Mậu Thân không dám hé răng, lặng lẽ đốt nén nhang thầm, khóc cha, khóc mẹ, khóc vợ, khóc chồng, khóc con, khóc anh em bạn bè mỗi độ Xuân về Tết đến!
Hành xử như vậy, bọn Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Trung Ương Đảng Cộng Sản và Lê Phong Lan, nếu không gọi chúng là bọn mất dạy thì phải gọi chúng là cái gì mới phải?

Lê Phong Lan --
Bao daidoanket.vn, 2010
Đọc đến đây thì cái đám tuồng chèo 800 tờ báo Đảng, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, và 12 tên còn lại của Trung Ương Đảng Cộng Sản chắc chắn cũng sẽ chửi người viết bài này là đồ mất dạy, lý do: dám gọi lãnh đạo quốc gia là đồ mất dạy. Thưa, tôi rất tôn trọng quyền được của bọn này, nhưng người viết bài này có mất dạy như bọn chúng hay không lại là chuyện khác. Vì người viết bài này chưa bao giờ làm gì mất tư cách, chưa bao giờ làm gì để gọi là lỗi đạo làm người, chưa bao gì để gọi là lỗi đạo với đất nước, do đó, những lời chửi bới của đám Mác Lê đối với tôi, xin thưa, chỉ giá đáng ngang hàng với lời chửi rủa của đám du thủ du thực, đầu đường xó chợ. Chửi chúng thì chúng chửi đổng lại như thói quen mà thôi.
Để công bằng với bọn bị lịch sử khinh rẻ, tôi xin được chứng minh chuyện mất dạy của bọn Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và Lê Phong Lan như sau:
Nếu là một con người có giáo dục, thì khi thấy đoàn xe tang đi qua, cho dù không biết người quá cố là ai, thì cũng phải dành vài giây tưởng niệm, hoặc ngã mũ chào một đồng loại đã không còn được may mắn chia xẻ chung bầu dương thế với mình nữa. Đó là cách hành xử của người được dạy dỗ tử tế. Còn ngược lại, với bọn Dũng, Trọng, Sang, Lan nói trên, không những đã không sám hối tội diệt chủng thì chớ, lại còn ăn mừng trên những xác chết vô tội, nói rằng những chuyện giết người như vậy là sản phẩm tưởng tượng của Mỹ. Mỹ nào dựng được cảnh những xác người bị trói quặt hai tay, bị báng súng đập vào đầu, và bị xô xuống những cái hố mà chính mình vừa mới đào xong. Khi một lớp đất được phủ lên đủ để làm ngạt thở những người vừa mới bị đẩy xuống, thì một lớp người mới lại bị xô xuống tiếp, rồi một lớp đất nữa phủ lên, cứ như thế người bị chôn sống chất thành lớp lang cho đến khi hố chôn đầy ắp. Số còn lại sẽ được “bố trí” qua hố mới. Mặc cho những ánh mắt van lơn cầu khẩn của nạn nhân, công việc chôn sống cứ tiếp tục cho đến khi thanh toán sạch số “tù binh”.
Chuyện tàn ác đến như vậy mà còn làm phim nói là “tài liệu” để tuyên truyền rằng không có những chuyện diệt chủng như vậy, và còn tổ chức ăn mừng “chiến thắng” nữa! 
Chúng chiến thắng ai? 
Chúng chiến thắng Mỹ? 
-Thưa không! 
Chúng chiến thắng VNCH? 
Thưa không! 
Như vậy, chiến thắng của chúng là chiến thắng đối với 7 ngàn người đã bị chúng đập đầu chôn sống và xô xuống Khe Đá Mài chứ không chiến thắng với ai khác. Như vậy thử hỏi, bọn Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Lê Phong Lan, không là bọn mất dạy thì chúng là bọn gì?

Hãy bàn về những điểm chính của sản phẩm “tài liệu Mậu Thân 1968”, trong đó Lê Phong Lan nói rằng, y thị đã phỏng vấn những “nhân chứng có thẩm quyền”(?!), để đẻ ra cuốn phim tài liệu vô cùng mất dạy đó.
Thứ nhất, thưa Việt Cộng Lê Phong Lan, với Mậu Thân 1968, thì toàn bộ hàng trăm ngàn người dân Huế và những chiến sĩ Hoa Kỳ, chiến sĩ VNCH chiến đấu tại chiến trường Huế, tất cả đều là nhân chứng có thẩm quyền trước mặt luật pháp và tòa án quốc tế. Biết sâu về chi tiết hành quân, tình báo, và lực lượng chính trị như thế nào, thì chỉ có những chuyên viên liên quan mới biết được, nhưng có một điều mà tất cả những ai đã có mặt tại Huế Tết Mậu Thân 1968, họ đều biết một điều rất rõ là cộng sản đã giết dân Huế. Những người may mắn sống sót đều công nhận rằng, Huế Mậu Thân 1968 là một địa ngục trần gian có thật, mà diêm chúa chính là Hồ Chí Minh và chính trị bộ Đảng Cộng Sản, và quỷ sứ hiện hình giương lưỡi hái tử thần chính là cộng quân Bắc Việt và đám tay sai nằm vùng trong lực lượng Liên Minh Dân Tộc Dân Chủ Hòa Bình. Người dân xứ Huế Mậu Thân đều là những nhân chứng có thẩm quyền mà không ai có thể nhân danh Đảng và Nhà Nước để tước đoạt quyền nhân chứng của họ, đặc biệt là những gia đình đã phải cúng giỗ thân nhân của mình cứ mỗi dịp Tết đến. Chỉ có Lê Phong Lan, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang mới là những “nhân chứng không có thẩm quyền”, nhưng vì có quyền lực nên muốn nói gì thì nói, nên rặn ra bộ phim không có thẩm quyền Mậu Thân 1968 để bóp miệng thân nhân nạn nhân tay không tấc sắc. Người có thẩm quyền thật sự chẳng bao giờ cần phải tự khoe là mình có thẩm quyền, đó là cách hành xử của bậc chính nhân quân tử. Nhưng thôi, chúng ta hãy nén lòng tức giận, bỏ qua sự dùng chữ xấc xược và ngu dốt của các tên cộng sản như Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và Lê Phong Lan, vì sự ngu dốt chữ nghĩa ngu dốt luật pháp, nhưng lại vô cùng xấc xược, của bọn cộng sản Việt Nam là những chuyện xưa nay vẫn thế, không có gì phải ngạc nhiên tức giận.
Thứ hai, là phần chính của bài viết này, đó là hãy bàn về những “nhân chứng có thẩm quyền” mà Lê Phong Lan đề cập để bảo kê rằng tài liệu của mình là tài liệu có thẩm quyền...

Lê Khả Phiêu (2009), tức chính ủy 
Mặt Trận Trị Thiên Lê Chưởng - Bao DanTri
1/ Nhân chứng “có thẩm quyền” Lê Khả Phiêu, tức chính ủy Mặt Trận Trị Thiên Lê Chưởng: Lê Khả Phiêu, một sát thủ Mậu Thân có tên trong hồ sơ truy tố của UBTTTACS. Lê Khả Phiêu thay mặt Hồ Chí Minh và Chính Trị Bộ ra những quyết định quan trọng trong mặt trận Trị Thiên. Theo tổ chức nhà nước cộng sản, thì Tư Lệnh Mặt Trận Trị Thiên Thiếu Tướng Cộng Sản Trần Văn Quang phải nằm dưới quyền của Lê Khả Phiêu. Lê Khả Phiêu leo lên chức Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản vào năm 1997. Lê Phong Lan nhận chỉ thị Đảng giáng chức Lê Khả Phiêu xuống làm trung đội trưởng trong trận Mậu Thân 1968 tại Huế với ý gì? Ý rằng y chỉ là thứ tép riêu trong mặt trận Mậu Thân, để giúp y trốn tránh việc bị câu lưu bởi tòa án quốc tế chăng? Không dễ vậy đâu! Chính chính ủy Lê Chưởng, tức chính ủy Lê Khả Phiêu, phụ trách mặt trận Trị Thiên, đã thay mặt Hồ Chí Minh và Trung Ương Đảng, ra lệnh xử tử hình tại chổ những thành phần có nợ máu với cách mạng và đập đầu chôn sống gần 7 ngàn người Huế trên đường tháo chạy vì sơn lộ tung tích. Lê Khả Phiêu là một trong những tên tội phạm hàng đầu của vụ kiện, thì theo luật pháp quốc tế, tư cách chứng nhân của y là loại tư cách gì hả đám mất dạy Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Lê Phong Lan?
2/ Nhân chứng “có thẩm quyền” Nguyễn Đắc Xuân: tức “Nhà nghiên cứu” Nguyễn Đắc Xuân, trong phim “tài liệu Mậu Thân 1968” của 4 đạo diễn Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và Lê Phong Lan.
Nguyễn Đắc Xuân
Nguyễn Đắc Xuân là ai? Dân Huế ai cũng biết Nguyễn Đắc Xuân là đội trưởng Đội Thanh Niên Vũ Trang, nhận nhiệm vụ lập sổ đen tất cả những “thành phần phản động” tại Huế. Y là sát thủ chính trong việc tử hình những kẻ thù của nhân dân trong đợt thanh trừng đầu tiên và trong ngày đầu tiên. Y là kẻ đã bắn trực xạ bạn mình Nguyễn Mậu Tý, bắn vợ chồng ông Trần Ngọc Lộ để lại 4 con thơ, đứa lớn 6 tuổi, đứa nhỏ nhất 4 tháng. 80% nạn nhân bị xử bắn tại chổ là do Nguyễn Đắc Xuân trực tiếp thi hành. Đội Thanh Niên Vũ Trang của y, tức Lực Lượng An Ninh Bảo Vệ Khu Phố là một lực lượng tàn bạo, nhúng tay vào máu của đồng bào Huế nhiều nhất. Y gieo rắc kinh hoàng tang tóc đau thương cho đồng bào Huế trong suốt 624 giờ Việt Cộng chiếm Huế.
Nguyễn Đắc Xuân là nhân chứng “có thẩm quyền” đó sao đám mất dạy Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Lê Phong Lan?
  
Nữ đạo diễn Việt gian CS Lê Phong Lan 
và nhà báo, nhà sử học  "Mỹ  gian"
Stanley Karnow trong quá trình thực hiện  
bộ phim tài liệu 12 tập "Mậu Thân- 1968"
3/ Nhân chứng Stanley Karnow:
Hãy đọc những gì Stanley Karnow viết về Mậu Thân: The Viking Press, NY, 1983, pp. 530, 531
Tướng CS Trần Văn Quang
Năm tháng trước đó, Việt Cộng đã cho tình báo trà trộn vào nội thành, soạn thảo kỹ lưỡng hai danh sách. Một danh sách gồm gần hai trăm người bao gồm từ công chức, cảnh sát cho đến vợ lẻ của quận trưởng. Danh sách kia gồm những thường dân bị gán cho là "thành phần bạo quyền và phản cách mạng", các viên chức chính quyền và gần như bất cứ ai có liên hệ đến chính quyền miền Nam, cũng như các doanh nhân không tiếp tế cho cộng sản, các nhà trí thức, các nhà lãnh đạo tôn giáo. Việt cộng cũng ra lệnh bắt giam bất cứ người Mỹ hoặc người ngoại quốc nào ngoại trừ người Pháp, vì tổng thống De Gaulle đã chỉ trích chính sách của Hoa Kỳ tại Việt Nam. Được trang bị bằng các chỉ thị trên, ngay khi chiếm được Huế, Việt cộng đã lục soát từng nhà, và không dung thứ một ai. Trong những năm tháng sau đó, hài cốt của khoảng ba ngàn người đã được khai quật gần các bờ sông, những ruộng muối và những cánh rừng. Các nạn nhân đều, hoặc là bị bắn, bị đập vỡ sọ, hay bị chôn sống. Điều nghịch lý là dân chúng Hoa Kỳ gần như quên lãng trận thảm sát ở Huế, mà chỉ chú trọng vào vụ Mỹ Lai. Khi thăm viếng Việt Nam năm 1981, tôi đã không moi được chứng cớ thêm gì từ phía Cộng Sản. Ông Stephen Miller, một viên chức ngành thông tin đã bị bắn ngay ở cánh đồng sau một trường Nhà Dòng, khi ông đến thăm một người bạn Việt Nam. Thi hài của bác sĩ người Đức, ông Horst Gunther Krainick dạy tại đại học y khoa Huế, cùng vợ, và một bác sĩ người Đức khác, đã được tìm thấy trong một cái hố cạn.
Dù đã có chỉ thị không được đả động đến người Pháp, Việt cộng đã bắt hai giáo sĩ người Pháp. Sau đó một ông bị bắn chết còn ông kia thì bị chôn sống.
Nhiều người Việt có chút quan hệ với chính quyền miền Nam cũng phải trả giá sự liên hệ đó bằng cái chết. Như ông Phạm Văn Tường, một lao công bán thời (part-time) tại một cơ quan chính quyền, đã bị bắn trước nhà cùng với hai con của ông. Bà Nguyễn Thi Lào bán thuốc lá lẻ cũng bị thủ tiêu, vì chị bà ta là công chức. Bất cứ một ai chống trả lại sẽ bị giết ngay tức khắc. Còn những người ra đầu thú thì số phận cũng chẳng khá gì hơn.
Cụ thể là năm sĩ quan quân lực Việt Nam Cộng Hoà ra đầu hàng; dù không chống trả gì, họ cũng bị mang ra sân một trường học rồi bị bắn vào đầu. Nhiều người đã mất tích sau khi bị việt cộng bắt, dù chúng hứa là sẽ thả về ngay.
Một cô gái kể lại: "Cộng sản vào nhà chúng tôi, hạch hỏi cha tôi, vốn là một công chức về hưu. Sau đó, họ trở lại bảo rằng cha tôi được đưa đi học tập, mười ngày sau sẽ được thả về. Mẹ tôi và tôi lo đều lo lắng. VìCộng sản cũng đã bắt ông nội tôi theo kiểu y hệt như vậy vào năm 1946. Cũng như số phận như ông tôi, cha tôi không bao giờ trở lại” (Ngô Xuân Hùng dịch).”
Đây mới chính thực là những gì Stanley Karnow viết về Mậu Thân 1968. Stanley Karnow vừa mới qua đời tại Maryland ngày 27/1/2013. Nếu Lê Phong Lan đã từng sang Mỹ để phỏng vấn ông ta, thì ông ta nói gì về Mậu Thân? Cho bằng cớ?
Stanley viết nhiều về chiến tranh Việt Nam đứng trên quan điểm phân tích chính trị của cá nhân ông ta, chứ không phải những nghiên cứu dựa trên những thông tin chính xác từ thực tế và từ ngành an ninh quốc gia, như chính Stanley đã luôn lưu ý người đọc đây chỉ là những phân tích dựa trên quan điểm cá nhân của một nhà báo. Sách của Stanley Karnow không thể được gọi là sách lịch sử đúng nghĩa như của sử gia Mark Moyer. Những thiếu sót của ông khi viết về Việt Nam là đã không đi vào chi tiết những trận đánh mà quân đội Hoa Kỳ và quân đội VNCH đã sống và đã chiến đấu anh dũng thế nào mà cuối cùng, tất cả các trận đánh này đều đưa đến thắng lợi cho phía Hoa Kỳ và VNCH. Đó là thiếu sót lớn của Stanley Karnow.
Lê Phong Lan, bộ Thông Tin Văn Hóa của nước CHXHCNVN, Chính Trị Bộ, và Lê Phong Lan cứ nghĩ rằng bỏ tên của Stanley Karnow vào là lòe được thiên hạ. Có tên của Stanley Karnow, có nghĩa là không có những nấm mồ chôn tập thể mà Việt Cộng đã vùi dập một cách tàn độc 6537 đồng bào Miền Nam Việt Nam chăng?
Câu hỏi cần được lập lại, trong phim Mậu Thân 1968 Stanley Karnow nói cái gì? Đưa ra bằng cớ? Ông ta xác nhận rằng đã không có những cảnh tử hình trên đường phố và những nấm mồ tập thể? Ông ta ăn mừng chiến thắng Mậu Thân cùng với bọn mất dạy chúng bây hay sao Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Lê Phong Lan?
4/ Nhân chứng “có thẩm quyền” Don Luce:
Không phải là Don Lux như 800 tờ báo Đảng viết.
Don Luce không phải là phóng viên báo Washington Post như Lê Phong Lan và đám báo chí cộng sản khoác lác. Don Luce là một nhân viên của tổ chức IVS International Voluntary Services, một tổ chức vô vị lợi của tôn giáo, bên ngoài thì thân cận với chính phủ Hoa Kỳ nhưng bên trong là ổ hoạt động gián điệp của Nga (Liên Xô). Don Luce là một tay tổ activist chống chiến tranh. Don Luce kết hợp chặt chẽ với Thích Trí Quang trong phong trào Phật Giáo Tranh Đấu: “Three weeks after the election results, Sept 1967, Luce and a group of other IVS leaders joined the radical Buddhists’ repudiation of the new government by sending the New York Times an advance copy of a letter to President Johnson announcing their resignation…”.
Khi một đồng bọn của y trong tổ chức IVS là David Gitelson bị giết bởi Việt Cộng, thì y lại nói rằng những người chống cộng đã giết David Gitelson. Hãy đọc một đoạn như sau: “…In early 1968 Kennedy was given a factfinding tour of South Vietnam by Luce’s IVS associate John Sommer, David Gitelson also met with Kennedy at this time, and shortly afterwards, IVS reported that he had been captured and killed by the Vietcong; his antiwar associates would assert without proof that he had actually been killed by anti-Communist agents”.
Cùng băng đảng trong một màng lưới chằng chịt với Jane Fonda, Tom Hayden và cộng sản quốc tế, năm 1969, Don Luce trở lại Việt Nam, dĩ nhiên không phải vì vấn đề Mậu Thân. Y coi số phận của gần 7 ngàn đồng bào bị trói ké và đập đầu chôn sống bởi Việt Cộng trong Thảm Sát Mậu Thân là chuyện không có gì đáng nói. Y vào Miền Nam lần này là để hợp tác với Thích Trí Quang và con điếm chính trị Ngô Bá Thành, làm lớn chuyện vụ Mỹ Lai và dựng nên cái gọi là “Chuồng Cọp Tiger Cages” tại Côn Sơn. Trung Úy Calley đã bị xử án bởi tòa án Hoa Kỳ một cách nghiêm minh về vụ Mỹ Lai. Còn câu chuyện “chuồng cọp”, theo điều tra, đã được dựng nên theo đơn đặt hàng của bộ phận Tâm Lý Chiến Hà Nội, nói rằng chính phủ VNCH dùng “Tiger Cages”  để tra tấn tù nhân cộng sản. Đây mới thực sự là trò “tâm lý chiến” do Việt Cộng dựng nên. Trò “chuồng cọp” đã bị Quốc Hội Hoa Kỳ và The US Agency for International Development’s Senior Advisor to the South Vietnamese Director of Corrections bác bỏ như sau: “The Tiger Cage story put out in 1970 stands as one of the most successful operations ever undertaken by Hanoi's Department of Psychological Warfare.” The majority of other Congressmen investigating the matter decided they did not find the Luce team’s allegations persuasive enough to include in their official report.
Sau việc dựng đứng cái gọi là “Chuồng Cọp” tại Côn Sơn, Don Luce bị chính phủ VNCH cấm vào Việt Nam. Từ đó, y vẫn tiếp tục hoạt động cho Hà Nội qua chương trình Indochina Mobile Education Project. Lần này Luce đóng vai ABC News correspondent đến Hanoi mùa thu 1972. Vào ngày 5 tháng 11, y xuất hiện trên ABC Evening News với một nhóm phản chiến Mỹ mà đã được Hà Nội tổ chức cho viếng thăm tù binh Mỹ tại Hà Nội, y và nhóm này nói rằng tù binh Mỹ ở Hà Nội được đối xử tử tế!
Ngoài ra, y còn cộng tác với nhóm Committee of Liaison with Families of Servicemen Detained in North Vietnam (COLIFAM, aka COL). Nhóm này, trong đó có sự chỉ huy của Nguyễn Thị Bình, giữ vai trò back mail gia đình các cựu chiến binh Hoa Kỳ, nói rằng nếu họ đồng ý tuyên truyền chống chiến tranh, thì thân nhân của họ đang ở Hà Nội sẽ được phóng thích.
Trên đây là sơ lược về tiểu sử và thành tích chống Mỹ cứu nước của Don Luce, hoạt động dưới sự chỉ đạo của Liên Xô và Hà Nội. Nhóm của Don Luce còn được gọi là nhóm “Ha Noi for Lunch Bunch”.
Như vậy Don Luce là nhân chứng có thẩm quyền vụ Thảm Sát Mậu Thân đó sao bọn mất dạy Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Lê Phong Lan?
5/ Nhân chứng Larry Berman:
Giáo sư đại học về chính trị của Hoa Kỳ.
Ông đã viết 4 cuốn sách về chiến tranh Việt Nam: Lyndon Johnson's War: The Road To Stalemate in VietnamNo Peace, No Honor: Nixon, Kissinger and Betrayal in Vietnam and Perfect Spy: The Incredible Double Life of Pham Xuan An, Time Magazine Reporter and Vietnamese Communist Agent. Trong các cuốn sách viết về chiến tranh Việt Nam, về phần Thảm Sát Mậu Thân, ông không mô tả chi tiết về thảm sát Mậu Thân như các tác giả khác, chẳng hạn như Giáo Sư Douglas Pike, Mary Young, mà ông đặt vấn đề Mậu Thân dưới những phân tích chính trị liên quan đến Washington DC và công luận Hoa Kỳ. Berman ủng hộ Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, phê phán nặng nề rằng Henry Kissinger và Tổng Thống Richard Nixon đã lường gạt Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, cả hai ông Kissinger và Nixon chỉ muốn thoát ra khỏi cuộc chiến tại Việt Nam, mà không quan tâm gì đến số phận của người dân Miền Nam sẽ như thế nào sau khi Mỹ rút quân. Và kết quả đã xảy ra như ai cũng công nhận đó là: Miền Nam thời hậu chiến tệ hại hơn hồi chiến tranh rất nhiều (Madeline Albright).
Sao? Nhân chứng Larry Berman đã làm chứng điều gì cho Bác Đảng vụ Mậu Thân 1968 đây? Ông ta nói rằng không có cảnh bắn trực xạ “những con rắn độc” phản cách mạng có tội với nhân dân? Và nói rằng những mồ chôn tập thể là “đòn tâm lý chiến do Mỹ dựng nên và Bác Đảng đại thắng Mậu Thân, Mỹ Ngụy đại bại?” Sao, đó là tất cả những gì mà Larry Berman nói trong “tài liệu Mậu Thân 1968” phải không bọn mất dạy Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Lê Phong Lan?
6/ Những “nhân chứng có thẩm quyền” từ hai phía:
Trung Ương Đảng Cộng Sản không cho biết tên tuổi cụ thể của “những người lính hai bên chiến tuyến” được Lê Phong Lan phỏng vấn. Vì vậy, người viết bài này xin tự ý nêu ra những gì lính Việt Cộng và nêu một vài tên tuổi của lính VNCH đã viết về Thảm Sát Mậu Thân như sau:
a/ Lính Việt Cộng:
1/ Đại Tá Cộng Sản Lê Tư Minh, tức Lê Minh, chỉ huy trưởng chiến trường Huế:
 Hãy đọc một đoạn hồi ký của Lê Tư Minh:
“Đến ngày 26.2.68 thì tất cả đã rút ra khỏi thành phố. Thực sự là bắt đầu rút từ ngày 22, và cuộc rút lui kéo dài trong 5 ngày mới kết thúc. Vì các chiến lợi phẩm đưa ra tấp ở ngoại thành hoặc ven rừng đều đã bị địch phản kích chiếm lại hếtnên lên rừng người nào là đói ngay trong ngày đó. Sau cuộc liên hoan mừng chiến thắng, có cả nhân sĩ trí thức Huế ở Khe Trái, thì cả rừng ăn muối. Khó khăn ập tới sau khi rút khỏi Huế là giống như tình hình hồi vỡ mặt trận.
Hàng vạn người đã lên rừng phải lo ăn, người ở ngoài kia (Bắc Việt) tiếp tục ập vào, nào công an, đài phát thanh, truyền hình, cục lưu trữ, kể cả cảnh sát giao thông, v.v… ở đâu cũng đòi gạo đòi muối. Trong khi đó Trung ương lại cứ tiếp tục giao nhiệm vụ đánh Huế đợt 2, vào tháng 05/1968” (Lê Tư Minh, tư lệnh Mặt Trận Huế).
Theo các đồng bào tại Huế thì sau khi chiếm Huế, cán binh cộng sản đã vào cướp bóc vơ vét lấy đi tất cả các lương thực mà đồng bào mua sắm dự trữ cho dịp Tết. Hành động cướp cạn này của cán binh cộng sản và đám nằm vùng đã được Lê Tư Minh xác nhận: “Vì các chiến lợi phẩm đưa ra tấp ở ngoại thành hoặc ven rừng đều đã bị địch phản kích chiếm lại hếtnên lên rừng người nào là đói ngay trong ngày đó”.
Thử hỏi, vinh quang gì? “Chiến thắng Mậu Thân” gì? Nếu không nói đây là một sự nhục nhã về tư cách của lực lượng “Bộ Đội Cụ Hồ”, một đám cướp cạn giựt dọc lương thực của đồng bào Huế không hơn không kém!
Và hãy nghe Lê Tư Minh nói, dù chỉ một phần rất nhỏ của sự thật: “Tôi thấy cần phải nói đến một điều đáng buồn. Về sự tang tóc trong biến cố Mậu Thân, còn lại một mặt của vấn đề, việc trừng trị những người có tội ác với nhân dân  trong một cuộc chiến tranh là điều không tránh khỏi, một khi quần chúng đã nổi dậy. Rốt cuộc là đã có những người bị xử lý oan trong chiến tranh. Dù lý do thế nào thì trách nhiệm vẫn thuộc về lãnh đạo, trong đó có trách nhiệm của tôi.
Điểm dối trá duy nhất của Lê Tư Minh trong đoạn hồi ký này là “quần chúng đã nổi dậy”. Còn lại, Lê Tư Minh, tư lệnh mặt trận Huế, đã xác nhận những điểm chính sau đây:
1- Sự tang tóc trong biến cố Mậu Thân, Lê Tư Minh xác nhận là một điều có thật.
2- Đã có việc trừng trị những người có “tội ác với nhân dân”. Lê Tư Minh xác nhận việc trừng trị này. Ví dụ cụ thể: Trần Mậu Tý bị Nguyễn Đắc Xuân bắn hạ tại chổ, Thiếu Tá Tỉnh Đoàn Trưởng Xây Dựng Nông Thôn bị lóc thịt khi còn sống cho đến chết. Ba anh trai, ông nội và bạn trai của bà Thái Hòa bị bắn trước mặt bà và để xác sình thối không cho chôn đến 7 ngày.
3- Đã có hành động giết thường dân vô tội. Lê Tư Minh xác nhận đã có những người bị “xử lý oan”, tức đập đầu chôn sống oan. Theo thống kê của chính phủ VNCH, số đồng bào Huế bị Bác Đảng xử lý oan là 6527 người!
4- Việc tàn sát Mậu Thân là do Trung Ương Đảng Cộng Sản và Hồ Chí Minh ra lệnh: Lê Tư Minh viết: Dù lý do thế nào thì trách nhiệm vẫn thuộc về lãnh đạo, trong đó có trách nhiệm của tôi”. Câu nói này đã khẳng định Lê Tư Minh là người buộc lòng phải thi hành lệnh tàn sát đến từ cấp trên, tức đến từ chính ủy Lê Khả Phiêu, Trung Ương Đảng và Hồ Chí Minh.
2/ Hoàng Phủ Ngọc Tường, một sát thủ Mậu Thân, nói nguyên văn với Thụy Khê RFI như sau:
Hoàng Phủ Ngọc Tường
“…là nổi thống thiết tận đáy lòng mỗi khi tôi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải gánh chịu, do hành động giết oan của quân nổi dậy trên mặt trận Huế năm Mậu Thân. Đó là một sai lầm không thể nào biện bác được, nhìn từ lương tâm dân tộc, và nhìn trên quan điểm chiến tranh cách mạng. Nhưng tôi cũng tin rằng đây là một sai lầm có tánh cách cục bộ, từ phía những người lãnh đạo cuộc tấn công Mậu Thân ở Huế, chứ không phải là một chánh sách toàn cục của cách mạng. Bởi vì tình trạng giết chóc bừa bãi như vậy, đã không xảy ra ở những địa phương khác trong Mậu Thân, ngay cả trên một địa bàn rộng lớn với tình trạng xen kẽ giữa những lực lượng đối địch rất phức tạp như ở Sài Gòn thời ấy…”
“Sai lầm” và “tội ác” là hai danh từ hoàn toàn khác nhau. Là một giáo sư Việt Văn Hoàng Phủ Ngọc Tường lẽ nào lại không biết những chuyện ấu trĩ như vậy? Rõ ràng là Hoàng Phủ Ngọc Tường muốn vớt vát từ “tội ác” trở thành “sai lầm” cho Hồ Chí Minh và Trung Ương Đảng Cộng Sản. Đúng ra y phải nói rằng đây là một tội ác mang tính cách diệt chủng, xảy ra trên bình diện lớn, và dĩ nhiên một đứa con nít cũng hiểu rằng lệnh này đến từ trung ương Đảng Cộng Sản. Một đứa trẻ con cũng biết rằng, dưới chế độ toàn trị cộng sản, thì không một ai dám quyết định một việc tàn ác động trời như vậy. Sự xác nhận của Lê Tư Minh, tư lệnh Mặt Trận Huế, rằng lệnh tàn sát đồng bào Huế đến từ trung ương là một điều không thể chối cãi. Những điểm còn lại về sự kiện Thảm Sát Mậu Thân thì Hoàng Phủ Ngọc Tường hoàn toàn giống Lê Tư Minh như sau:
1- Mậu Thân là sự tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế phải gánh chịu.
2- Đã có hành động giết thường dân vô tội của quân cộng sản.
3- Đây là một hành động tàn ác và không thể nào tha thứ được đối với lương tâm con người.
4- Sự tàn sát Mậu Thân đã xảy ra trên một bình diện lớn tại Huế: “Tình trạng giết chóc bừa bãi…”
b/ Nhân chứng Lính Việt Nam Cộng Hòa:
Theo tờ Thanh Niên, Lê Phong Lan nói: “Bà đã bị thôi thúc đi tìm câu trả lời từ phía những người đã từng đứng phía bên kia chiến tuyến. Bà đã sang Mỹ nhiều lần, lặn lội khắp mọi nơi tìm nhân chứng, tư liệu. Rất nhiều người trong cuộc mà bà phỏng vấn nay đã ra đi, nhưng may mắn là sự thật lịch sử được ghi lại từ họ. Bộ phim Mậu Thân 1968 sẽ không tránh né những quan điểm thẳng thắn, những góc nhìn khác nhau của các nhà nghiên cứu lịch sử, những người trong cuộc về những điều được và mất của cách mạng Việt Nam trong sự kiện Mậu Thân 1968”.
Xin hỏi tên tuổi những nhân chứng “phía bên kia chiến tuyến” mà Lê Phong Lan đã phỏng vấn? Những nhân chứng này “có thẩm quyền” ra sao và đến mức độ nào? Nhân chứng nằm vùng cho Bác và Đảng tại hải ngoại phải không? Có bằng cớ gì để chứng minh lời nói của những nhân chứng nằm vùng này không? Không cần đoán thì dân chúng Việt Nam cũng biết đó là một đám nhân chứng mất dạy của bọn mất dạy chuyên nghề treo đầu dê bán thịt chó Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, và Lê Phong Lan.
Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Trung Ương Đảng Cộng Sản VN, có giỏi thì cho mời Nhã Ca, trung úy Nguyễn Tuấn, Trung Tá Trần Ngọc Huế, bà Thái Hòa, Nghị Viên Võ Văn Bằng trưởng ban Truy Tầm và Cải Táng Nạn Nhân Huế Mậu Thân đến phỏng vấn trước công luận tại Hoa Kỳ đi? Có dám phỏng vấn những người này không?
Th/Tá Liên Thành (ngồi-Phải) đang hành quân ở Huế
Và điều vô cùng quan trọng là, đám  mất dạy các ngươi có dám mời Chỉ Huy Trưởng Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên Huế, Thiếu Tá Nguyễn Phúc Liên Thành, người đã trực tiếp cầm súng chiến đấu và chịu trách nhiệm điều tra vấn đề diệt chủng, tìm kiếm và trực tiếp khai quật, lập biên bản các hầm mộ, người đã chỉ thẳng mặt bọn sát nhân các ngươi, lập hồ sơ truy tố các ngươi, và cũng đã thẳng thắn gởi certified mail và trên Internet, mời các ngươi đến họp báo chung để các ngươi chứng minh những tuyên bố của các ngươi, nhưng các ngươi trốn biệt và tiếp tục ở trong nước nói dóc tiếp?
Như vậy, các ngươi, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và Lê Phong Lan không phải là một đám mất dạy thì chúng bây là cái gì?
Bàn về từ ngữ “Chiến Thắng Mậu Thân”:
Theo Trần Văn Trà, số tổn thất của cộng quân là 45.267 nhân mạng. Số thiệt mạng của Hoa Kỳ và Việt Nam là 485 người theo con số Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ.
Kết quả: Cộng quân không chiếm được bất cứ tỉnh thành nào của Miền Nam trong 32 tỉnh thành mà chúng tấn công, với số lượng quân xâm lăng là khoảng trên 100 ngàn người.
Vì vậy, kết luận, danh từ “Chiến Thắng Mậu Thân” là một danh từ hết sức khả ố trong vô vàn những danh từ khả ố mà Trung Ương Đảng Cộng Sản luôn sử dụng để tự bôi tro trát trấu vào mặt mình, từ ngày chúng thành lập Đảng Cộng Sản, 3 tháng 2 năm 1930 cho đến nay. Chiến thắng gì ư khi mà lấy 100 ngàn quân để tấn công 32 thành phố mà đã không chiếm được một thành phố nào của Miền Nam thì chớ, lại còn bị chết một cách thê thảm như vậy?
Mậu Thân hai ngàn người xuống đồng bằng, chỉ một đêm còn lại có ba mươi. Ai chịu trách nhiệm cái chết của hai ngàn người đó?” (Chế Lan Viên) mà vẫn nói là “chiến thắng”, thì có thể nói, tập đoàn cai trị cộng sản là thủ khoa trong danh sách những gái đĩ già mồm của nhân loại.
Đúng là chiến thắng của thứ dân Pắc Pó, cái gì cũng chiến thắng! Ngay cả cái thứ “dân chủ của ta cũng triệu lần hơn dân chủ tư bản” có khác!
Lê Phong Lan &  VTV
Hãy nghe Lê Phong Lan nói tiếp: “Trước khi đài truyền hình Việt Nam mua bản quyền phát sóng, đạo diễn đã bỏ tiền túi để làm phim. Bà nói: "Tôi làm bộ phim một cách công bằng, khách quan trước hết vì danh dự nghề nghiệp của tôi, thứ hai là với góc nhìn của người Việt Nam và dân tộc Việt Nam”.
Danh dự gì mà Lê Phong Lan đã sử dụng để làm một bộ phim nói rằng không hề có cảnh trói đồng bào Miền Nam lại thành từng xâu, bắt họ tự đào hố rồi đập đầu xô xuống, và bắt những người còn lại phải lấp đất lại cho thật nhanh? Danh dự nào dành cho những kẻ trước những hình ảnh rành rành ra vậy, mà vẫn có thể mở miệng nói rằng không hề có những bộ xương và những sọ người bị phơi trắng bên giòng suối của Khe Đá Mài hơn một năm sau khi 428 người bị bắt từ nhà thờ Phủ Cam đưa đến đó và đẩy xuống vực?
Và cuối cùng là danh dự gì một đám mang danh lãnh đạo quốc gia, lại có thể bán đứng danh dự của mình, nói rằng Mậu Thân 1968 là một chiến thắng vẻ vang, trên xác chết của 45.627 quân lính của mình trong khi địch chỉ chết 485 người và mình không chiếm được một thành phố nào? Danh dự gì cho những kẻ mang danh lãnh đạo quốc gia mà dám nói rằng những nấm mồ diệt chủng Mậu Thân 1968 là đòn tâm lý chiến do Mỹ dựng nên? Đồng bào chết là do bom đạn Mỹ Ngụy, trong lúc hình ảnh và phim khai quật xác người từ các hầm mộ và một núi xương đem lên từ Khe Đá Mài của các báo như New York Times, Life, Times, Washington Post, Corbis v.v. lúc nào cũng tràn ngập trên Internet?
Danh dự gì ở một lũ trơ trẻn đến như vậy?
Mậu Thân 1968, hơn gì hết, đó là một sự thảm bại của cộng sản trong lòng dân Việt,  một con dấu khẳng định với lịch sử Việt Nam rằng, Cộng Sản là tàn bạo, là nhơ nhuốc và là đồ mất dạy.
Đất Thần Kinh linh thiêng có thừa! Kinh đô của tiền nhân đã mở mang đất nước Việt Nam, tính từ Phú Yên đến tận Cà Mau, và hết lòng chăm lo cho dân chúng, chắc chắn sẽ không dung thứ cho bọn cộng sản bán nước và vô cùng mất dạy này.
Kính dâng bài viết này lên những nạn nhân đã bị Việt Cộng thanh trừng, bắn giết, đập đầu chôn sống trong trên 300 hầm sâu hố cạn, và xô xuống vực sâu Khe Đá Mài, Mậu Thân 1968. Quý vị không thể cất lên tiếng nói, nhưng hãy tin rằng, trên đời này sẽ có người nói thay cho quý vị, cũng như món nợ này sẽ có người đòi lại cho quý vị.
Hoa Kỳ ngày 20 tháng hai năm 2013
Trần Minh
 

Những huyệt mộ tập thể này là “đòn tâm lý chiến do Mỹ dựng nên” hay sao hở bọn mất dạy cộng sản Việt Nam?
 

Người phụ đau đớn xác thân nhân vừa được moi lên từ ruộng muối này là “Đòn tâm lý chiến do Mỹ dựng nên” đấy ư bọn mất dạy Cộng Sản Việt Nam?
 

Người phụ nữ than khóc trước xác chồng này là “Đòn tâm lý chiến do Mỹ dựng nên” đây sao bọn mất dạy Cộng Sản Việt Nam?
Đồng bào Huế đau khổ cố gắng nhận dạng thân nhân là “đòn tâm lý chiến do Mỹ dựng nên” hay sao bọn mất dạy Cộng Sản Việt Nam?

Đạo Hồ Chí Minh

Đối với tập đoàn VGCS, vấn đề cốt lõi và ưu tiên hàng đầu của chúng hiện nay là duy trì việc nắm vững quyền lực để giữ của cải ăn cướp được, và đồng thời để bảo tồn các tội ác mà chúng đổi trắng ra đen, diễn dịch là công lao đảng cống hiến cho đất nước. Muốn được như thế, một mặt VGCS phải biến Hồ Chí Minh thành Phật, và như thế đương nhiên đảng trở thành giáo hội. Thâm ý của VGCS là, một khi nhân dân đã tín ngưỡng cái tôn giáo của chúng lập ra rồi thì lịch sử Dân Tộc sau này khó mà kết án Hồ Chí Minh và đảng VGCS về bất cứ tội ác nào chúng đã gây ra được, bởi vì Hồ là thần phật, và đảng CS là giáo hội. Đã là Phật, ai đụng đến Hồ là xúc phạm tín ngưỡng. Là giáo hội, kẻ nào đụng đến đảng CS tức là đàn áp tôn giáo. Đây là con đường khả dĩ bảo đảm nhất cho tập đoàn VGCS chạy tôi trước lịch sử và được trường tồn.


     Hồ giáo hình thành và phát triển được dựa trên hai yếu tố: sự chuyên quyền của VGCS và tính hời hợt dễ dãi của người dân trước quan niệm về tôn giáo của họ. Cả hai yếu tố này tương quan mật thiết và hộ trợ cho nhau. Dựa vào hai yếu tố này, VGCS biến đảng thành đạo và biến Hồ Chí Minh thành Phật không phải là việc bất khả thi. Đối với tập đoàn VGCS, việc làm sao biến bọn đảng viên, lũ người quen “ăn mặn” thành những ông thầy chùa “ăn chay” trường để qua mắt tín đồ mới là chuyện khó. Việc khó này thế mà VGCS cũng đã dễ dàng qua truông. Chính phật tử đã lên tiếng tố cáo các nhà sư cán bộ đảng đang điều hành phật sự tại nhiều nơi ở hải ngoại.


Về mặt lý thuyết, VGCS đặt ra cái nguyên lý đánh đồng hai khái niệm Dân Tộc và Xã Hội Chủ Nghĩa: chủ nghĩa xã hội và dân tộc là một. Mặt khác, vì lợi ích chính trị của đảng, VGCS dựng nên những con người kiểu mẫu có đạo đức cách mạng, thần thánh hóa và đồng hóa những con người trần tục này thành Bồ Tát, tức thành Phật. Loại phật nhân tạo này có đặc tính vì yêu chủ nghĩa xã hội mà trở thành bồ tát. VGCS tạc tượng, xây đền, đưa vào chùa miếu cho dân chúng chiêm bái và thờ cúng. Phật nhân tạo đầu tiên của Hồ giáo chính là Hồ Chí Minh.

Hồ Chí Minh là thần phật hay là ác quỉ thì đại đa số nhân dân Việt Nam, lịch sử, và thực tế đã nhận diện ra hắn. Chúng tôi xin miễn dài dòng. Điều làm ngạc nhiên là hành động phản Phật của VGCS như thế mà tuyệt nhiên đại khối Phật tử trong cũng như ngoài nước, từ hàng giáo phẩm đến tín đồ bình thường, không một ai lên tiếng phản bác. Phật giáo quốc doanh đã đành rồi, nhưng còn Phật giáo VN Thống Nhất, còn gọi là Ấn Quang? Có phải đúng như dân gian thường nói: làm thinh là tình đã thuận không? Nếu đại khối Phật giáo VN không minh bạch phản bác hành vi phi phật này của VGCS thì trong tương lai chuyện gì sẽ xẩy ra. Có thể nhìn thấy trước là, chỉ sau vài thế hệ nữa thôi, Hồ giáo sẽ trở thành một tôn giáo vững mạnh tại VN. Các nhà viết sử sau này liệu có can đảm viết thực về “bồ tát” Hồ Chí Minh không? Và lúc đó, chính quyền hậu CS (giả thiết đất nước đã dân chủ) có dám đem cái đầu lâu Hồ liệng đi không? Không sợ các ông sư Ấn Quang la làng với thế giới là chính quyền đán áp Phật giáo sao?
 Đạo Hồ Chí Minh 



 
Sự tiếp tay quảng bá tà giáo của Đài truyền hình VTV1
 

Chọn lọc toàn bộ Video về đạo Hồ Chí Minh mê tín dị đoan


Hồ Chí Minh - Sản phẩm của nạn mê tín di đoan  
Hiện tượng Hồ Chí Minh là vết nhục có một không hai trong lịch sử Việt Nam. Những thế kỷ sau mọi sự thật về con người Hồ Chí Minh chắc chắn sẽ được trần truồng lôi ra ánh sáng như một con ác quỷ. Một câu truyện tiếu lâm mà người nước ngoài sẽ mang ra để nhạo báng chế riễu người Việt Nam? 
Tôi không tin người Việt Nam quá ngu xuẩn và đần độn đến mức mất hết cả lý trí và cảm giác, nhận thức, hiểu biết, đánh giá, nhận xét về Hồ Chí Minh. Nhưng vì sao lại ra cớ sự này? Một con người trình độ học vấn  quá kém cỏi, bất tài, tàn nhẫn, dâm dục, nhân cách kém cỏi, bỉ ổi đê tiện như vậy lại được người đương thời xây tượng trong chuà, xây lăng để giữ xác?
Phải  chăng người Việt Nam là một dân tộc thích chuyện thần thánh mê tín dị đoan, một dân tộc thích nghe chuyện cổ tích, chuyện hớt lẻo, thích những tin đồn đại ở các quán nước vỉa hè?
Kể cũng đúng thôi, từ ngày có đảng và cái chủ thuyết Mác Lê Nin.  Nguồn gốc từ một anh chàng thanh niên thích mơ mộng hão huyền dưới 30 tuổi, Các Mác và Ăng Ghen viết ra. Giai cấp bần cùng đã đón nhận thuyết đấu tranh giai cấp một cách mù quáng. Thực ra đó chỉ là những lập luận để đạo đức hoá, hợp pháp hoá cho những hành động cực đoan điên cuồng thích giết người, say máu người cuả một tập đoàn đần độn mang nhiều bản năng thú tính.
Nếu chuyện giết người chỉ do lòng sân hận bộc phát thiếu suy nghĩ cuả một nhóm người thì cũng chẳng đáng nói làm gì. Cái đáng nói là họ tổ chức thành một đảng hẳn hoi, có chính cương điều lệ, có nắm tay thề nguyện dưới đảng kỳ. Nếu cái đảng giết người này có lá cờ với cái đầu lâu và hai khúc xương để chéo lên nhau thì tất nhiên sẽ chẳng ai muốn theo và mọi người sẽ biết ngay nó là một tổ chức cướp biển, những tên hải tặc gian ác.
Nhưng nếu cũng với những tên thổ phỉ, hải tặc, bần cố nông vô sản này tự bỏ đi lá cờ đầu lâu với hai xương chi để chéo nhau mà thay vào đó một lá cờ  đỏ sao vàng cuả tỉnh Phúc Kiến bên Trung Hoa và tên tướng cướp là một ông già giản dị với ba chòm râu dê và đôi dép cao xu lúc nào cũng thỏ thẻ mũi dãi dầm dề thì bạn sẽ nghĩ sao?
Cảm giác bên ngoài và óc thiếu suy luận, cộng với nạn mê tín dị đoan vô tình ta đã đưa tên cướp biển, gian ác, hiểm độc này lên thành một vị thánh. Đảng cộng sản đã khéo lợi dụng tâm lý nhân dân, thờ cúng  bái vật, sùng bái vua chuá có truyền thống từ lâu đời, nạn mê tín dị đoan để lưà đảo mê hoặc bần cùng luôn đa đa số. Đã ngu lại cho ngu thêm một thể.
Chuyên chính vô sản là một lợi thế cho bọn cướp biển khoác áo nông dân này. Chúng nhân danh vì dân để tiêu diệt chính nghiã. Kẻ thù cuả chúng lại chính là tầng lớp trí thức sĩ phu. Chỉ có họ mới hiểu bản chất nham hiểm cuả những tên hung thần giết người không chớp mắt này, được ngụy trang khéo léo bằng ba chòm râu dê với đôi dép cao xu, vài củ hành hay điã muối vừng…
Kẻ tiểu nhân cũng có thể là một tên tướng cướp, không cần to béo gân guốc, săm trổ, mặt đỏ râu dài như Quan Vân Trường, hay dữ tợn như Trương Phi. Hắn có thể hom hem như Hồ Chí Minh, gầy guộc như con tép mắm, hay giống như thủ hạ cuả hắn lùn tịt với tấm thân ngũ đoản, sức trói gà không chặt cũng có thể làm một đại tướng như Võ Nguyên Giáp chẳng hạn.
Tầng lớp bồi bút ăn lương chỉ có một mơ uớc là biạ chuyện viết văn thơ thật hay, viết đẹp về đảng cướp, về lãnh tụ cuả đảng. Một người viết thì bình thường, nhưng trăm người, ngàn người, vạn người sẽ tranh nhau, bon chen, dèm pha nhau, nói xấu nhau , để được viết những bài thơ văn phiạ ra hay ho về đảng và lãnh tụ thì quả là một nghiệp trướng thảm hoạ cuả dân tộc. Cái ngẫu nhiên tưởng như tiếu lâm tân thời này, bỗng trở thành hiện thực. Nhà nhà, người người thi nhau viết hay về Hồ, biạ chuyện thần thánh, biạ ra những giai thoại vờ vịt về Hồ. Họ đã hư cấu biến Hồ từ một con cóc ghẻ xấu xí trở thành con công có bộ lông đẹp huyền ảo để mọi người chiêm ngưỡng, ngắm nghiá, tưởng nhớ và mơ mộng.
Gần một thế kỷ qua  người Việt Nam nhất là các vùng nông thôn rộng lớn có thói quen nhìn Hồ như một con công đẹp, thói quen này đã trở thành bản năng sinh tồn như máu và thịt vậy. Bây giờ có ai bảo Hồ không phải là con công đẹp như họ tưởng mà chỉ là con cóc ghẻ thôi. Nhiều người có thói quen mê tín, sùng bái vật… Họ sẽ điên khùng lên coi như là một sự xúc phạm ngay chính họ vậy.
Sự sùng bái mê tín dị đoạn đã làm những đảng viên trung thành trước khi bị mang ra xử bắn vì bị quy là điạ chủ là một trò cười trong cuộc đấu tố cải cách điền điạ sau năm 1954. Mà bản án bắn họ lại do chính Hồ Chí Minh ký? Đôi mắt họ long lanh nhìn lên ảnh Hồ Chí Minh và nghẹn ngào hô to: Hồ Chí Minh muôn năm, đảng lao động Vìệt Nam quang vinh muôn năm….
Ở trong nước có 700 cơ quan nhật báo, tạp chí, truyền thanh, truyền hình thi nhau, cạnh tranh nhau để được cắm thêm lông công cho con cóc ghẻ đang nằm trơ xác ra ở Ba Đình. Nếu có ai nhổ bớt đi một cái lông thì sẽ bị quy cho là phản động, bị bỏ tù, bị tra khảo và bị đánh đập.
Ở hải ngoại các văn thi sĩ, các nhà nghiên cứu, các trí giả vì tiếng gọi cuả lương tâm mà đang làm cái việc nhổ dần lông công. Hồ Chí Minh sự thật không phải là con công đẹp mà chính là một con cóc ghẻ cuả lịch sử. Vạch trần sự thật Hồ Chí Minh và đánh đổ thần tuợng Hồ, đã trở thành lương tri  nhân phẩm cuả thời đại.
Tất nhiên hiện nay những kẻ cơ hội vẫn còn cố bám viú vào cái thây ma Hồ để sống. Có những kẻ ăn nói rất hàm hồ dữ tợn, chuyên chửi bậy văng tục, những tên công an ác ôn giết người, đánh người, hiếp dâm, cướp vợ các sĩ quan miền Nam cộng hoà. Chúng rất bỉ ổi tàn nhẩn, sẵn sàng tụt quần bóp dái, đốt lông dái các cụ già và cười sằng sặc như chúng đã đối sử với các vị hoà thượng trong chuà. Nhưng chính bọn này lại lên mặt đạo đức bênh vực Hồ.  Chúng bảo với nhau  rằng: Hồ là bậc tiền nhân già cả, là người đã chết ta phải kính hiếu và tôn trọng. Hãy để hình tượng ông ta đẹp như con công  đừng làm chuyện nhổ lông công nưã, để ông ta  trơ ra, trần trụi như con cóc ghẻ là thất đức. Họ coi rẻ mạng sống gần 10 triệu người Việt Nam  đã chết oan uổng tức tưởi từ khi có Hồ xuất hiện. Những người chết oan này là vì họ là dân đen. Còn Hồ là thánh thần cần phải đối xử khác đi theo truyền thống bái vật cuả dân tộc. Hãy nghĩ đến cuộc sống cuả 85 triệu đồng bào thống khổ và đừng làm gì trái với lương tâm. Hồ Chí Minh không phải là thánh thần là con công đẹp mà hắn chính là một tội nhân thiên cổ, một con cóc ghẻ bên lề đường cuả lịch sử nhân loại.                          Lu Hà



Thần tượng tên việt gian Hồ Chí Minh là nền móng chế độ Cộng Sản xây trên đó. Nền móng sập, chế độ ngụy quyền CS tất yếu sẽ sập theo.

Sau biến cố 1975, cộng đồng người Việt tại hải ngoại đã đập nát thần tượng Hồ Chí Minh. Những huyền thoại về tên Hồ tặc mà bọn giặc đã dày công tô vẽ, gây dựng trong suốt mấy chục năm, tốn phí hàng tỷ đô la, đã bị chúng ta phanh phui và dìm xuống tận bùn đen. 

Ðây là cú sốc rất lớn cho bọn giặc, một đòn chí tử làm cho bọn chúng bị đau buốt đến tận tim óc, mất ăn mất ngủ nhiều năm trời. Vì sao? Vì thần tượng Hồ Chí Minh được bọn Việt gian cộng sản xem như một lá bùa cực kỳ thiêng liêng để bảo kê cho toàn đảng và toàn chế độ của bọn chúng. Ví dụ, khi cần đưa hàng triệu người dân vào chỗ chết, bọn chúng chỉ việc núp đằng sau pho tượng Hồ tặc và ra lệnh: “Bác Hồ đã dạy rằng …..” Người dân dù biết đó là việc vô lý nhưng bố ai mà dám chống đối bác Hồ! Tên Tố Hữu bút nô đã từng viết:
- Bác bảo đi là đi. Bác bảo thắng là thắng ….
Ði đâu? Ði vào chỗ chết chứ đi đâu! Ði “giải phóng” miền Nam là cầm chắc cái chết đến 90% rồi. Nhưng nếu không đi thì cả gia đình người đó sẽ bị cúp lương thực thì cả nhà chết đói! Vậy chẳng thà hy sinh một người chết vì bom Mỹ mà những người còn lại vẫn còn được sống!
Không những chúng ta đã đạp đổ huyền thoại Hồ Chí Minh bằng những chứng cớ dựa trên những tài liệu lịch sử mà còn lột mặt nạ luôn cả cái đảng bịp bợm của bọn chúng, tính từ ngày thành lập đảng cho đến nay. Những tên đồng đảng của tên Hồ, kể từ tên Hoàng Văn Hoan cho đến những tên đàn em sau này cũng đều bị chúng ta tố giác và vạch mặt.
Ðó là những thành công rất lớn của chúng ta về mặt chính trị, làm cho người dân trong nước dần dần nhìn thấy được sự thật. Họ không còn xem Hồ Chí Minh như bậc thánh nữa, mà trái lại đó là tên tội đồ của dân tộc. Và một khi thần tượng Hồ Chí Minh đã sụp đổ thì cái chế độ cộng sản cũng sẽ phải sụp đổ theo, vô phương cứu vãn.  
Trích: Chiến thuật tằm ăn dâu của giặc ! – Trần Thanh



Đạo Hồ Chí Minh  

     Đạo Hồ có thật hay chỉ là một ngoa ngôn và thêu dệt của người dân thù ghét CS?  


     Xin thưa, chẳng ngoa ngôn, cũng không phải thêu dệt, đạo Hồ hay Hồ giáo là chuyện có thực, một tôn giáo đang thịnh hành tại VN. Theo nghĩa tôn giáo, đạo Phật là đường lối tâm linh giải phóng con người khỏi khổ lụy. Đạo Chúa thường gọi là con đường cứu rỗi của Thiên Chúa cho trần gian. Thế còn đạo Hồ? Nó không hơn không kém là biện pháp duy trì sự thống trị của đảng VGCS trên đất nước. Thực tế và lịch sử trên 60 năm qua đã minh bạch trả lời, Hồ Chí Minh là tên bán nước, đầy tớ Nga Hoa, đẩy nhân dân VN vào vòng nô lệ, lầm than, đói khổ. Cuộc đời Hồ toàn là gian manh, bịp bợm, dâm loạn, và chém giết. Ấy thế mà đảng VGCS suy tôn Hồ như một anh hùng Dân Tộc, sánh vai với những Trần Hưng Đạo, Quang Trung, Lê Lợi, tôn thờ Hồ như bậc Bồ Tát, tạc tượng đem vô chùa để phật tử chiêm bái và thờ cúng ngang hàng với đức Phật. Trong các gia đình, ảnh Hồ phải có và phải được đặt nơi trang nghiêm nhất trong nhà. VGCS vẽ chân dung Hồ vừa là vị cha già dân tộc, yêu nước, thương dân, vừa là một bậc siêu phàm sánh ngang với thần phật. Không nghi ngờ gì nữa, VGCS mưu đồ lập ra một tôn giáo mới tại VN, gọi là Đạo Hồ.


     Bài viết dưới đây của tác giả Trần Khải tìm hiểu về thứ tôn giáo mới này mà ông gọi là Hồ Giáo, hình thành và phát triển tại Việt Nam như thế nào. Bài này tác giả gởi lên internet ngày 22-5-2007, hơn 6 năm rồi. Ngày ấy, đọc bài thấy khá kỳ lạ nhưng thú vị, chúng tôi vẫn bán tín bán nghi, cố lưu giữ lại làm chứng liệu. Nay nghiệm thấy khảo sát của tác giả Trần Khải là xác thực. Chúng tôi xin tác giả, ông Trần Khải, cho phép đăng lại để chứng minh rằng “Đạo Hồ” là một sự kiện có thật, chứ không phải do lòng thù ghét VGCS thêu dệt ra. Sau ngày VGCS trong nước làm lễ suy tôn nhà sư Thích Quảng Đức, người mà chúng coi là lập công đầu trong việc triệt hạ TT Ngô Đình Diệm, làm sụp đố chế độ Đệ I VNCH, và cuối cùng đưa đất nước vào vòng thống trị của VGCS, thì Hồ giáo càng được khẳng định hơn.


Sau đây, chúng tôi xin giới thiêu bài viết của tác giả Trần Khải.



Bác Hồ như Phật, Chúa?

      Chuyện thờ cúng ông Hồ Chí Minh không phải là chuyện tự phát của một số cá nhân đồng bào ưa xin số đề, mà thực ra có thể suy luận rằng đó là chính sách lớn của nhà nước cộng sản Việt Nam. Cứ đọc báo nhà nước rải rác cũng có thể suy luận như thế được.

     Không chỉ là chuyện lập bàn thờ để tưởng nhớ ông Hồ kiểu khơi khơi đâu. Chuyện nghe đâu thập phần bí hiểm, và người ta nói còn nhiều chuyện huyền bí ngoại cảm đang được Bộ Chính Trị cộng sản Việt Nam gắng sức giữ bí mật. Lâu lâu chúng ta mới nghe vài chuyện. Thí dụ, như trong một Hội Nghị về Tiềm Năng Con Người tại Hà Nội cuối năm 2005, một băng âm thanh ghi lại lời Tướng Chu Phác cho biết ông đã nghiên cứu môn Bói Dịch Cụ Hồ nhiều năm. Trong hội nghị lúc đó có nhiều viên chức công an và cả các nhà ngoại cảm, nhưng không thấy ai phản đối gì. Mới đây, một đảng Ủy Quận Hà Nội thực hiện và thu băng buổi gọi hồn cụ tổ dòng họ Nguyễn Công để sẽ trình lên Thành Ủy làm tài liệu trong hồ sơ di dời ngôi mộ cổ dòng họ Nguyễn Công. Chuyện này tất nhiên làm chúng ta dễ dàng nghĩ tới chuyện là Đảng cộng sản Việt Nam có thể bước qua vài khu phố là tới Lăng Ông Hồ, và nguyên lực lượng ngoại cảm này có thể làm lễ gọi hồn xem ông Hồ muốn gì, có thể hỏi xem ông Hồ muốn cúng chay hay cúng mặn…


     Trong tuần qua, nhiều nơi trong nước rầm rộ tổ chức Lễ Sinh Nhật Ông Hồ 19/5. Ngày này có lẽ không đúng, nhưng nhà nước cần một ngày như thế để có cớ ầm ĩ.

     Nếu bạn theo dõi một số sinh hoạt trong nước có liên hệ tới những ngày như thế này, có thể đôi khi thấy nhà nước rất tinh vi đã dàn dựng cho ông Hồ một vị trí y hệt như một giáo chủ. Và các cán bộ địa phương ở các tỉnh huyện cũng đua nhau lập đền thờ ông Hồ để lập công dâng đảng. Vậy chớ, nếu dân xin số đề tại Hà Nội mà vào Lăng Ông Hồ xin số hên thì bảo đảm là bị bắt liền.

     Thậm chí, có nơi lịch sử còn bị đảng cộng sản Việt Nam viết lại. Thí dụ, đền thờ Quốc Mẫu Âu Cơ tại Cà Mau bây giờ không ai thấy tượng người chồng của bà Âu Cơ là Vua Lạc Long Quân ở đâu cả. Mà trong đền có tên Quốc Mẫu này, chỉ thấy tượng bà Âu Cơ đối diện với tượng ông Hồ. Chính báo nhà nước viết thế đấy.

     Mời bạn vào xem báo Bạc Liêu, Số 1323 - Cuối Tuần, nơi bài nhan đề “Tổ đình Quốc mẫu Âu Cơ” đã kể chuyện Bác Hồ bứng ghế Vua Lạc Long Quân, giành ngồi với bà Âu Cơ như sau, trích:

     Mùng 10 tháng 3 âm lịch năm nay - ngày giổ tổ Hùng Vương và cũng là ngày giỗ Tổ đầu tiên, cán bộ, công chức được nghỉ một ngày hưởng nguyên lương. Nhân ngày kỷ niệm này, xin được nhắc về một đình thờ Tổ của người miền Nam ở cực Nam Tổ quốc.

     Ngôi đình đó hiện ở TP. Cà Mau và có tên là Tổ đình Quốc mẫu Âu Cơ. Đây cũng là một trong số ít những ngôi đình thờ bà Âu Cơ ở Đồng bằng sông Cửu Long mà không phải ở tỉnh nào cũng có. Đình được thành lập khoảng đầu những năm 1960, tọa lạc tại đường Nguyễn Trãi, phường 9, TP. Cà Mau, gần đối diện trường Chính trị tỉnh Cà Mau. Trước đây, đình chỉ là gian nhà lợp lá, thờ Quốc mẫu bằng bài vị, không có tượng Quốc mẫu. Điểm đáng chú ý là đình không thờ thêm thần thánh nào khác ngoài bà Âu Cơ.

     Năm 1997, đình được trùng tu, xây dựng cơ bản bằng tường gạch, mái ngói, an vị tượng Quốc mẫu, với kinh phí trên 30 triệu đồng do nhân dân địa phương đóng góp. Trong đợt trùng tu này, đình lập thêm một bàn thờ Bác Hồ ở phía trước chính điện đối diện với nơi thờ Quốc mẫu. Chính điện có ngai của vua Hùng. Ngai được làm bằng gỗ, được bá tánh dâng cúng ngày 6/12/1965. Phía 2 bên chính điện thờ Quốc mẫu là nơi thờ Lạc thư (bên trái) và Hà đồ (bên phải).
     Trong đình có liễn đối bằng chữ quốc ngữ. Hai câu đối nơi chính điện thờ Quốc mẫu là:

 DỰNG SƠN HÀ TIÊN MẸ MỞ VĂN LANG (trái)
KHAI THÁNH ĐỊA RỒNG CHA TRUYỀN BÁCH VIỆT (phải)


2 câu viết trên tường, góc dưới chính điện:


* Tạ ơn cha! Các con mang tình cha qua từng thế hệ đến mảnh đất cuối cùng để dựng dậy hồn thiêng sông núi cho nòi giống tiên rồng (trái)
* Lạy mẹ! Các con dù nghèo hay giàu ở quê hương hay lưu lạc tha phương từng thế hệ đi qua vẫn mang trong tim tình thương của mẹ (phải)… (hết trích)


     Bạn đọc bản tin đó có bao giờ thắc mắc là tại sao Đảng Ủy Cà Mau không dựng trong đền Quốc Mẫu Âu Cơ thêm các tượng quý bà Tăng Tuyết Minh, Nguyễn Thị Minh Khai, hay các Nông Thị và Nguyễn Thị khác cho đông đủ ấm cúng? Ai mà trả lời nổi. Chỉ có cách nhờ các nhà ngoại cảm gọi hồn ông Hồ xem ý ổng thế nào.

     Chưa hết, nhà nước chắc là thấy cần tăng thêm liều lượng, nên gần đây mới nhờ một ông Tiến Sĩ giữ chức phó Tỉnh viết bài, và mời nhiều vị sư và cả linh mục ca ngợi Ông Hồ đức độ mấp mé với Phật, với Chúa.

     Tác giả bài báo đó là Tiến Sĩ Huỳnh Văn Tới, giữ chức Phó Chủ tịch UBND tỉnh Đồng Nai, trên số báo cấp tỉnh Công Nghiệp Đồng Nai vào giữa tháng 3-2007, với bài tựa đề Bác Hồ Trong Đời Sống Văn Hóa Tinh Thần Của Nhân Dân Đồng Nai. Trích các đoạn đáng chú ý sau:


… Bàn thờ Bác trong nhà là hiện tượng phổ biến. Gia đình của người Việt ở Đồng Nai có tập quán thờ ông bà và những vị thần có liên quan đến bổn mạng của mình: Táo quân bảo trợ việc bếp núc, các nữ thần là mẹ sanh mẹ độ, ông địa , thần tài phụ trợ việc làm ăn... Từ khi Bác mất, nhiều gia đình có thêm bàn thờ Bác với ý nghĩa Bác vừa là Cha già, vừa là người đem hạnh phúc cho gia đình….
     Trong sinh hoạt cộng đồng, người Việt ở Đồng Nai có thờ cúng những người có công lớn, đem lại lợi ích thiết thực cho dân làng. Ở đình thờ thành hoàng bổn cảnh, tiền hiền khai khẩn, hậu hiền khai cơ... tuởng niệm những người đã khuất tuy khuyết danh nhưng có công với mảnh đất dân làng đang sống. Những anh hùng dũng sĩ có công đánh giặc, diệt thú dữ cũng được đưa vào thờ trong đình. Với quan niệm như thế, Bác Hồ vị cứu tinh của dân tộc rất xứng đáng được cộng đồng thờ cúng…

     Sau ngày thống nhất đất nước, việc thờ cúng Bác ở đình miếu được nhân rộng. Năm 1982, đình Hắc Lăng (huyện Châu Thành) làm lễ rước vong linh Bác Hồ và liệt sĩ đưa vào điện thờ, thờ cùng với các thần thánh bổn địa. Cách làm ấy được các đình khác học tập. Hiện nay, nhiều đình lập bàn thờ Bác Hồ ở chính điện xem như là một trong nhiều vị thần được phụng thờ.

     Ở đền thờ Hùng Vương (Biên Hòa), Bác Hồ được thờ ở tiên điện như là vị Hùng Vương thứ 19. Ngày lễ chính của đền này là ngày 10/3 âm lịch (giỗ Tổ) và 19/5 dương lịch (sinh nhật Bác). Trong ngày lễ hội tại đền, trước bàn thờ Bác Hồ và Quốc tổ Hùng Vương có đủ thành phần: Đảng viên cộng sản, chính quyền địa phương, phật tử, giáo dân, có cả các chức sắc của Thiên chúa giáo và Phật giáo... Ở đây mối quan hệ đoàn kết toàn dân có chung hạt nhân là Quốc tổ, trong đó mặc nhiên Bác Hồ như là vị Quốc tổ thứ 19.

     Người Việt gốc Hoa làm nông nghiệp tại Phú Hòa (Định Quán), Tân Phong (BiênHòa) sau ba mươi năm nghèo khó, từ năm 1990 mới vươn lên khấm khá, tổ chức được lễ cầu an theo phong tục cổ truyền. Lễ cầu an không phụ thuộc vào đình miếu, chùa chiền, không định kỳ, khi sung túc mới thực hiện nhằm tạ ơn thánh thần và cầu được mùa, phát đạt. Trong buổi lễ, cần có một chủ vương ngự ở chánh điện để chứng kiến và làm nhịp cầu nối những tấm lòng thành của dân với các đấng thần linh. Những lần trước, chủ vương được chọn là ông trời (Hoàng Thiên) hoặc Quan Thánh đế. Từ năm 1990, vị chủ vương được chọn là Bác Hồ. Ảnh Bác được rước vào chính điện, đặt ở ngôi chủ vương, hai bên là bài vị của 28 vị thần khác. Lý do chọn Bác Hồ làm chủ trương thật dễ hiểu: Chỉ có con đường của Bác Hồ mới dẫn đến đời sống khấm khá chưa từng có hôm nay.
     Trong tâm trí của một số chức sắc phụ trách chùa Phật và nhà thờ Thiên chúa giáo ở Đồng Nai, lúc nào cũng có Bác Hồ bên cạnh giáo dân và phật tử Khi Bác mất, thông cáo của Hội nghị liên tịch giữa Chính phủ cách mạng lâm thời Cộng Hòa miền Nam Việt Nam và các tổ chức nhân dân được truyền đi, nhiều đình chùa ở Đồng Nai hưởng ứng, tổ chức truy điệu Bác bằng cầu siêu, cầu hồn ở chùa, nhà thờ thánh thất. Lễ cầu siêu ở chùa Long Thiền (tổ đình của Phật giáo ở Đồng Nai) có hàng nghìn người đến dự. Hòa thượng Thích Huệ Thành cho rằng: Bác Hồ có cốt cách và đức từ bi của Phật. Ni sư Huệ Hương (trụ trì chùa Bửu Phong) xem Bác Hồ như là một trong "những Giáo chủ của Phật giáo" và luôn nhang khói cho Người. Với linh mục Nguyễn Kim Đoan (giáo xứ Bùi Thượng) Bác Hồ có đức độ gần với Chúa sáng thế, ông luôn có ảnh Bác Hồ trên bàn làm việc và thường trích dẫn lời Bác Hồ để giáo huấn con chiên. Thực hiếm thấy một nhân vật lịch sử cùng được tôn vinh ở các tầng lớp nhân dân và ở các tôn giáo như vậy. (hết trích)



     Xin đọc kỹ đoạn cuối vừa dẫn, và xem lại có phù hợp với kinh điển các tôn giáo hay không? Vì tôn trọng chiếc áo của các thầy tu, người viết không muốn bàn sâu lời của các tu sĩ đã ca ngợi ông Hồ như thế.

     Chỉ thắc mắc là: không rõ Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam và Hội Đồng Giám Mục Công Giáo VN đã chính thức có ý kiến phong thánh cho ông Hồ chưa?

    Và cuối cùng, xin ghi thêm tình hình rằng trong khi Đảng cộng sản Việt Nam thúc đẩy cả nước tôn thờ ông Hồ thì “Tượng đài Trần Hưng Đạo (Nha Trang) đang xuống cấp nghiêm trọng…”. Đó là tựa đề một bản tin trên Đài Tiếng Nói Việt Nam từ Hà Nội, trích vài đoạn như sau:

      Tại Nha Trang, trong khi đền thờ Trần Hưng đạo được bảo quản, chăm sóc chu đáo thì ngược lại, tượng đài ông ở công viên Bạch Đằng lại ít được quan tâm, bảo vệ, giữ gìn, tôn tạo đúng tầm với giá trị lịch sử của dân tộc…
     Theo Ông Nguyễn Văn Thích, Phó giám đốc Trung tâm quản lý di tích, Danh lam thắng cảnh Khánh Hoà, tượng đài Trần Hưng Đạo tại công viên Bạch Đằng là một công trình văn hoá mang tính chất tiêu biểu của thành phố. Ở đường Nguyễn Trãi, còn có đền thờ ông. Sự kết hợp giữa đền thờ và tượng đài tạo nên một bản sắc truyền thống độc đáo của người dân Khánh Hoà.Không chỉ thể hiện truyền thống độc đáo của người dân Khánh Hoà, đây còn là nơi hàng năm tổ chức lễ dâng hương, rước xe hoa hết sức long trọng và tôn nghiêm trong lễ hội Đức Thánh Trần. Tuy nhiên, thực tế là một câu chuyện đáng buồn. Những bức phù điêu thể hiện cách điệu các trận đánh lịch sử đã bị đập phá sứt mẻ không thương tiếc, toàn cảnh khuôn viên xác xơ, hoang tàn.Ông Đàm Quang Hát - Trưởng ban quản lý đền thờ Trần Hưng Đạo-Nha Trang cho biết: "Ngày mồng 1, ngày Rằm và ngày Lễ hàng năm, chúng tôi đều dâng hương tại tượng đài Đức thánh Trần với nghi thức cổ truyền. Chúng tôi cũng đã nhiều lần phối hợp với sở Văn hoá Thông tin, Trung tâm Văn hóa-Thể thao tỉnh Khánh Hòa tổ chức rước xe hoa từ đền Trần Hưng Đạo đến Công viên Bạch Đằng một cách long trọng, tôn nghiêm. Nhưng hiện nay tượng đài tại Công viên Bạch Đằng quá xuống cấp, hư hại tất cả phù điêu, hoa văn bị đập phá, nhất là cây cảnh không có người chăm sóc".Không chỉ người có liên quan đến việc thờ cúng Đức thánh Trần mới bức xúc như vậy mà những người làm công tác quản lý văn hoá tại địa phương cũng buồn vì sự xuống cấp của tượng đài.Ông Nguyễn Văn Thích - Phó Giám đốc Trung tâm quản lý di tích- danh lam thắng cảnh Khánh Hoà cho biết, một thực trạng đáng buồn là hiện nay khu vực tượng đài không được ai chăm sóc để tôn vinh giá trị của dân tộc ta… (hết trích)

     Thế đó. Bác Hồ đẩy vua Lạc Long Quân ra, để Bác vào ngồi ngang hàng Quốc Mẫu Âu Cơ. Ông Phó Tỉnh Đồng Nai cũng khéo làm sao gài được một vị sư, một vị ni, và một linh mục đồng thanh ca ngợi ông Hồ mấp mé ngang hàng Phật và Chúa. Bài viết của ông Phó Tỉnh mà dịch ra Anh Văn cho quốc tế đọc, thì cả thế giới tha hồ mà cười tới sập cả lăng. Trong khi đó, Đức Trần Hưng Đạo bị đẩy lui vào bụi mờ lịch sử…

     Chỉ ghi vài chuyện cho đồng bào mình đọc, để thử suy nghĩ xem nhà nước cộng sản Việt Nam tính toán gì mà cho thiết lập Hồ Giáo như thế. Hồ Giáo, Hồ Giáo, Hồ Giáo là gì? Trả lời theo kiểu Miền Tây Nam Bộ của dân mình là: Biết chết liền. (hết bài của tác giả Trần Khải)


     Và đây là nhận định của chúng tôi.


     Đối với tập đoàn VGCS, vấn đề cốt lõi và ưu tiên hàng đầu của chúng hiện nay là duy trì việc nắm vững quyền lực để giữ của cải ăn cướp được, và đồng thời để bảo tồn các tội ác mà chúng đổi trắng ra đen, diễn dịch là công lao đảng cống hiến cho đất nước. Muốn được như thế, một mặt VGCS phải biến Hồ Chí Minh thành Phật, và như thế đương nhiên đảng trở thành giáo hội. Thâm ý của VGCS là, một khi nhân dân đã tín ngưỡng cái tôn giáo của chúng lập ra rồi thì lịch sử Dân Tộc sau này khó mà kết án Hồ Chí Minh và đảng VGCS về bất cứ tội ác nào chúng đã gây ra được, bởi vì Hồ là thần phật, và đảng CS là giáo hội. Đã là Phật, ai đụng đến Hồ là xúc phạm tín ngưỡng. Là giáo hội, kẻ nào đụng đến đảng CS tức là đàn áp tôn giáo. Đây là con đường khả dĩ bảo đảm nhất cho tập đoàn VGCS chạy tôi trước lịch sử và được trường tồn.


     Hồ giáo hình thành và phát triển được dựa trên hai yếu tố: sự chuyên quyền của VGCS và tính hời hợt dễ dãi của người dân trước quan niệm về tôn giáo của họ. Cả hai yếu tố này tương quan mật thiết và hộ trợ cho nhau. Dựa vào hai yếu tố này, VGCS biến đảng thành đạo và biến Hồ Chí Minh thành Phật không phải là việc bất khả thi. Đối với tập đoàn VGCS, việc làm sao biến bọn đảng viên, lũ người quen “ăn mặn” (Xin lư ý chữ ăn mặn trong ngoặc kép để hiểu) thành những ông thầy chùa “ăn chay” trường để qua mắt tín đồ mới là chuyện khó. Việc khó này thế mà VGCS cũng đã dễ dàng qua truông. Chính phật tử đã lên tiếng tố cáo các nhà sư cán bộ đảng đang điều hành phật sự tại nhiều nơi ở hải ngoại.


     Về mặt lý thuyết, VGCS đặt ra cái nguyên lý đánh đồng hai khái niệm Dân Tộc và Xã Hội Chủ Nghĩa: chủ nghĩa xã hội và dân tộc là một. Yêu nước (tức yêu dân tộc) từ ý thức đến hành động được coi là là một tiến trình đạo đức. Theo VGCS, điều này đúng nhưng chưa đủ. Chúng đòi hỏi rằng yêu nước nhất thiết phải là yêu chủ nghĩa xã hội, và chúng gọi đó là đạo đức cách mạng. Điều này sai hoàn toàn cả trên bình diện tôn giáo lẫn trách nhiệm công dân. Mặt khác, theo nguyên lý trên và vì lợi ích chính trị của đảng, VGCS dựng nên những con người kiểu mẫu có đạo đức cách mạng, thần thánh hóa và đồng hóa những con người trần tục này thành Bồ Tát, tức thành Phật. Loại phật nhân tạo này có đặc tính vì yêu chủ nghĩa xã hội mà trở thành bồ tát. VGCS tạc tượng, xây đền, đưa vào chùa miếu cho dân chúng chiêm bái và thờ cúng. Phật nhân tạo đầu tiên của Hồ giáo chính là Hồ Chí Minh.

      Hồ Chí Minh là thần phật hay là ác quỉ thì đại đa số nhân dân Việt Nam, lịch sử, và thực tế đã nhận diện ra hắn. Chúng tôi xin miễn dài dòng. Điều làm ngạc nhiên là hành động phản Phật của VGCS như thế mà tuyệt nhiên đại khối Phật tử trong cũng như ngoài nước, từ hàng giáo phẩm đến tín đồ bình thường, không một ai lên tiếng phản bác. Phật giáo quốc doanh đã đành rồi, nhưng còn Phật giáo VN Thống Nhất, còn gọi là Ấn Quang? Có phải đúng như dân gian thường nói: làm thinh là tình đã thuận không? Nếu đại khối Phật giáo VN không minh bạch phản bác hành vi phi phật này của VGCS thì trong tương lai chuyện gì sẽ xẩy ra. Có thể nhìn thấy trước là, chỉ sau vài thế hệ nữa thôi, Hồ giáo sẽ trở thành một tôn giáo vững mạnh tại VN. Các nhà viết sử sau này liệu có can đảm viết thực về “bồ tát” Hồ Chí Minh không? Và lúc đó, chính quyền hậu CS (giả thiết đất nước đã dân chủ) có dám đem cái đầu lâu Hồ liệng đi không? Không sợ các ông sư Ấn Quang la làng với thế giới là chính quyền đán áp Phật giáo sao?

 Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

 
Hồ Chí Minh Nô lệ hóa toàn dân VN 

 


Phải Đạp Đổ Thần Tượng Hồ Chí Minh - Xác định Hồ Chí Minh là tên Việt gian bán nước. Đạp đổ thần tượng Hồ và vứt bỏ đi những vầng hào quang giả tưởng chống Pháp, chống Mỹ đem lại độc lập thống nhất cho Dân Tộc, giải phóng miền Nam. Những cuộc chiến này không có lý do chính đáng, tốn kém xương máu, và càng không có chính nghĩa.


Việt gian bán nước Hồ Chí Minh
Có hai trở ngai lớn nhất mà người CS phải vượt qua nếu họ thành tâm tìm đến con đường hòa giải Dân Tộc. Thứ nhất là thần tượng Hồ Chí Minh (HCM),và thứ hai là lòng tự hào của người CS về công lao đem lại độc lập cho Tổ Quốc,giải phóng miền Nam. Đây là chuyện gai góc nhất, vì người CS và người Quốc Gianhìn những vấn đề trên dưới các quan điểm chính trị khác nhau và theo những góc độ khác nhau. Cả hai bên đều tự hào về tinh thần yêu nước, nhưng lòng yêu nước của người CS chỉ là cái áo khoác ngoài lòa loẹt để che dấu cái thân phận nô lệbên trong của người mặc nó. Do đó có những nhận thức khác nhau, và có những đánh giá khác nhau. Tuy nhiên sự thực vẫn là sự thực. Dù sao cũng chỉ có một sự thực khách quan không có gì làm thay đổi được. Hồ Chí Minh có phải là người yêu nước không, và đảng CSVN có giải phóng dân tộc khỏi ách thực dân không thìchuyện vẫn còn đó, lịch sử đang trả lời, và thực tế cũng đang trả lời. Căn cứvào những sự thật khách quan và những bằng chứng không thể phủ nhận mà các nhàviết sử, các nhà biên khảo đã phanh phui, chúng ta thấy rằng HCM không phải làmột người yêu nước và các cuộc chiến chống Pháp, chống Mỹ do Hồ và đảng CS lãnhđạo thật sự không cần thiết và còn đưa đất nước đến chỗ suy vong như ngày nay.
Thần Tượng Hồ Chí Minh 
Thần tượng HCM là nền móng chế độ CS xây trên đó. Nền móng sập, chế độ sập theo. CS hiểu rất rõ điều đó nên chúng cố tình tạo ra những huyền thoại về HCM. Chúng tô vẽ Hồ là cha già dân tộc, một con người yêu nước thương dân, cả đời hiến thân cho tổ quốc. Rồi từ đó đẻ ra nào là tư tưởng HCM, đạo đức HCMv.v. Mảng còn dấu kín của cuộc đời Hồ có thể còn lớn hơn mảng đã được phơi ra ánh sáng. Tiểu sử Hồ do đảng CSVN viết ra và một số sách vở do người ngoại quốc biên khảo mô tả Hồ là một ông thánh trong lối sống, và là vị anh hùng của dân tộc. HCM đúng thực là một con người của huyền thoại, nhưng cũng là của dối trá.Con người thần thánh này đang từ từ bị lột mặt nạ.
Hiện nay đa số cán bộ CSVN có thể đã biết rõ bản chất gian ác, lưu manh của Hồ, nhưng họ vẫn ngưỡng mộ Hồ về tinh thần yêu nước và công lao Hồ đã hiếndâng cho Tổ Quốc. Điều này đã trở thành đức tin không có gì lay chuyển nổi đốivới người CS nên khó tẩy xóa được. Chẳng thế mà ông Trần Anh Kim, một người cótên tuổi trong giới tranh đấu cho dân chủ ở trong nước vẫn đánh giá Hồ có 9công 1 tội đối với đất nước. Công của Hồ cũng kể là công của đảng bởi vì Hồ vàđảng CS là hai thực thể không thể tách rời nhau. Những công lao này tạo nên hàoquang cho đảng, cũng là cho tất cả mọi đảng viên. Về mặt này Hồ mới chính làthần tượng của người cán bộ CSVN. Tuy nhiên, với những khám phá về Hồ, hiện naybất cứ người VN nào ở hải ngoại cũng có thể dễ dàng đánh tan những huyền thoại vềmặt này của HCM.
Trước hết HCM không phải là người yêu nước. Nếu Hồ yêu nước, Hồ đã khôngbán cụ Phan Bội Châu cho Pháp. Nếu Hồ yêu nước, Hồ đã không giàn dựng tấn tuồnggiết TT Ngô Đình Diệm vì chính Hồ cũng đã phải nhìn nhận “Ngô Đình Diệm làngười yêu nước theo cách thức của ông ta”. Hồ còn ra lệnh giết hoặc thủ tiêunhiều nhà ái quốc khác. Nếu yêu nước, Hồ đã không ký Hiệp Ước Sơ Bộ 03-3-1946để mời Pháp trở lại VN và sau đó ngày 19-5 long trọng đón tiếp quân đội Phápvào Hànội. Tờ Le Paria (Người Cùng Khổ) của Hồ viết “Vô sản Đông Dương không cótổ quốc”. Cụ thể dưới đây là bút tích của Hồ chứng tỏ Hồ là tay sai của LiênSô. Tài liệu bằng tiếng Nga được dịch sang tiếng Việt:
Đồng chí Stalin kínhmến !  
Tôi gửi cho đồng chí đề áncải cách ruộng đất của Đảng Lao Động Việt Nam . Đề án này tôi đã hoàn thànhvới sự giúp đỡ của 2 đồng chí Liu Shaoshi và Van Szia-Sian. Đềnghị đồng chí tìm hiểu và đưa ra chỉ thị về đề án này. Gửi tới đồng chí lời chào cộng sản.
Hồ Chí Minh
31-10-1952
Một người đã manh tâm bán cụ Phan Bội Châu cho Pháp, ký Hiệp Định mờiPháp trở lại VN, rồi lại chống Pháp vì lòng yêu nước, điều đó không nghịch lý lắmsao? Chúng ta có thể giải thích chuyện nghịch lý này bằng cách đặt nước Phápvào bối cảnh thế giới sau thế chiến, đồng thời xét tương quan giữa Pháp với cácthuộc địa của Pháp vào lúc đó.
Sau Thế Chiến II, De Gaulle ý thức rằng chính sách thuộc địa đã đến hồi cáo chung. Ông trả độc lập lại cho người Algeria . Nói chung, với các thuộcđịa cũ, nước Pháp thừa hiểu rằng họ không thể áp đặt trở lại chính sách đô hộđược nữa, mà chỉ cốt ý làm sao giữ lại các quyền lợi kinh tế và ảnh hưởng vănhóa mà thôi. Biết như thế mới hiểu được rằng nuóc Pháp không có lý do gì trởlại chiếm VN làm thuộc địa một lần nữa. Vả lại Ngay từ 05-6-1948 qua Hiệp ƯớcVịnh Hạ Long, nước Pháp đã trao trả độc lập cho Hoàng Đế Bảo Đại rồi. Sự thể rõràng là vì nước Pháp trao trả độc lập VN vào tay vua Bảo Đại chứ không cho HCMnên Hồ mới chống Pháp. Tuy nhiên cũng chưa đúng hẳn. Như trên chúng tôi đã phântích, cao trào Dân Tộc Tự Quyết trên thế giới lúc bấy giờ lên rất cao, Hồ biếtchắc chắn Pháp không thể nào nuốt trôi VN, nhưng Y vẫn phát động cuộc chiếnchống Pháp vì một lý do thầm kín và rất quan trọng khác. Đối với Hồ và đảng CS,chống Pháp chỉ là “Diện”. Tiêu diệt các đảng phái quốc gia và những nhàái quốc độc lập mới chính là “Điểm” của cuộc chiến. Chống Pháp, Hồ chỉlà có ý mượn cái áo chính nghĩa đuổi thực dân dổm mặc vào cho màn tiêu diệtngười quốc gia mà thôi.
Sau này cũng vẫn thế, Hồ và đảng CSVN mượn chiêu bài chống Mỹ để chiếmtrọn miền Nam.Khi CS phát động cuộc xâm lăng, miền Nam là một nước Cộng Hòa độc lập cóchủ quyền, được nhiều nước trên thế giới công nhận và thiết lập bang giao.Người lãnh đạo miền Namlà một nhà ái quốc chân chính được thế giới kính nể, luôn nhất quyết từ chối Mỹđem quân vào giúp. Hồ biết rằng có xúi bẩy bọn cán bộ nằm vùng tại miền Nam nổi dậy cũngkhông lật đổ được chính phủ VNCH. Xua quân miền Bắc vô thì rõ ràng là xâm lăng.Vì thế CS bắt buộc phải dựng thành kịch bản có lớp lang bằng cách lập côngty với Mỹ mượn bàn tay của một nhóm Phật Giáo để hạ bệ TT Ngô Đình Diệm. TTDiệm bị giết, Mỹ rơi vào bẫy của VGCS đem quân vào VN tạo ra lý do để CS miềnBắc xua quân tràn xuống miền Nam chiến tranh gọi là chống Mỹ cứu nước của VGCS.Chiêu bài chống Mỹ cứu nước cũng lại là cái áo chính nghĩa dổm CS mặc vào đểthực hiện tham vọng. Không có cái chiêu bài này CS không có lý do xâm lăng miềnNam.  Trích từ: Vấn đề hòa giải và hòa hợp

 
 
Hồ Chí Minh - Tên việt gian số 1 Thời đại 

 


Hồ già: Nhổ xuống liếm lên 
Đôi lời giới thiệu về tác gia?Hoàng Quốc Kỳ chỉ là bút hiệu của một cán bộ từng phục vụ trong hàng ngũ cộng sản. Xuất thân từ một gia đình vọng tộc miền Nam, tập kết ra Bắc sau Hiệp Định Đình Chiến Geneve 1954. Ông là một trong những sinh viên tốt nghiệp lớp Nga văn đầu tiên, xuất xắc trong khoa ngôn ngữ này, được tuyển chọn làm việc kế cận Hồ Chí Minh và Chánh Trị Bộ Đảng Cộng Sản Việt Nam. Trải ngày tháng trong thâm cung Ma Đầu Hồ Chí Minh và Đảng Ma Đầu Cộng Sản Việt Nam. Ông thấy tận mắt những việc làm của bọn Ma Đầu, nghe tận tai sự việc xảy ra từ chính Ma Đầu Hồ Chí Minh cùng đám lâu lạ. Càng ngày ông càng thấy rõ nguy cơ to lớn Đảng Ma Đầu CSVN gây ra cho đất nước VN. Ông quyết định dòi bỏ quê hương vào thập niên 80. Ra hải ngoại, ông khởi sự làm việc chung với những người cùng lập trường chánh trị "quyết tâm dẹp bỏ đảng Ma Đầu CSVN đang trở nên nghiêm trọng đe doạ trực tiếp đến sự sống còn của nòi giống Việt". Ông đã xuất bản tác phẩm ĐÒI NƠ. MÁU, MỐI THÙ PHẢI TRẢ, và nay ông cho Ma Đầu xuất hiện cùng chung chiến dịch truyền thông của Mặt Trận Quốc Dân.... (trích trong Ma Đầu HCM của Hoàng Quốc Kỳ).
======================================= 
Những ngày rúc trong hang Pắc Bó để chờ thời cơ, Hồ tự tay viết bằng mực in, in trên đất sét 1 số tài liệu tuyên truyền cho Việt Minh. Về lá cờ đỏ sao vàng, Hồ giải thích nguyên văn "Màu đỏ là màu máu của các chiến sĩ anh hùng, tượng trưngcho tinh thần chiến đấu bất khuất. Sao vàng 5 cánh tượng trưng cho sự đoàn kết của 5 giới trong xã hội VN là SĨ, NÔNG, CÔNG, THƯƠNG, BINH". Trong các phòng thông tin ngày đó, người ta đều thấy 1 bức tranh cổ động khổ to do Hồ ra kiểu như thế nàỵ Trên nền cờ đỏ là ngôi sao vàng 5 cánh. Vươn cao lên đỉnh là hình ảnh người trí thức đeo kính trắng, tay phải cầm quyển sách. Ở cánh ngang bên phảI vẽ hình 1 người lính ôm súng lao về phía trước. Ở cánh ngang bên trái có hình người thợ, tay phải cầm búa, tay trái chỉ thẳng về phía trước. Ở cánh xiên phía sau là hình 1 chị nông dân ôm bó lúa, tay cầm liềm. Ở cánh xiên phía trước là hình 1 chị tiểu thương đang quảy gánh hàng. Như thế ai mà chả khoái Việt Minh. Theo Việt Minh giới nào cũng có phần danh dự Do đó, VM mới vét được của dân cả chục tấn vàng, cả trăm tấn bạc và đồng, cùng vô số xe cộ, máy móc, đồ dùng. Rồi họ còn bu quanh dưới cờ Việt Minh để kháng chiến giành độc lập nữa.
Chừng như sợ toàn dân quên mất "chổ đứng danh dự" của mình trên lá cờ, Hồ sai 1 tên nhạc sĩ nô lệ bê nguyên si mấy chữ SĨ, NÔNG, CÔNG, THƯƠNG, BINH đặt vào bản nhạc "Thi Đua Ái Quốc" để kích thích 5 giới không ngừng đổ của cải, công lao và cả máu xương của họ vào công cuộc đánh Pháp.
Thế rồi, sau hiệp nghị Geneva, Hồ đã có 1/2 đất nước, được cộng sản đàn anh viện trợ, cũng là lúc mà dân chúng đã bị hắn vắt cạn kiệt sức lực và tài sản rồi hắn trở mặt ngay tức khắc, ngang nhiên gạt toàn dân ra khỏi lá cờ. Hồ đã trơ trẽn giải thích lại lá cờ của hắn như sau :"Sao vàng 5 cánh tượng trưng cho sự lãnh đạo sáng suốt của đảng".
Đến vật thiêng liêng nhất là "lá Quốc Kỳ" mà Hồ còn dám ăn nói ngược ngạo như thế thì thử hỏi có điều man trá gì mà hắn chừa ? Xưa nay cái nghề nhổ xuống liếm lên là sở trường của tên điếm chó Hồ Chí Minh mà. Hỡi bè lũ cộng sản khát máu ! Có đứa nào dám ngoác mõm chối cãi chuyện này không?
Sau khi đẩy 5 giới ra khỏi lá cờ rồi, Hồ bắt đầu đánh họ tới tấp. SĨ bị hắn đè bẹp trong phong trào Nhân Văn Giai Phẩm chỉ vì họ đòi phải "Trả văn nghệ lại cho văn nghệ sĩ. Văn nghệ sĩ phải được tự do sáng tác". Đáp lại sự yêu cầu công khai hợp với lẻ phải ấy, Hồ hạ lệnh cho công an tịch thu báo, hành hung văn nghệ sĩ. Nguyễn Hữu Đang, Nguyễn Mạnh Tường, Hoàng Cầm, Trần Dần, Phùng Quán, Thụy An, Phan Khôi, Phùng Cung, Văn Cao cùng nhiều người khác, kẻ thì bị tù, người bị kỷ luật. Cả trăm người bị đàn áp này đều đáng thương. Duy chỉ có hai trường hợp sau đây thường được nhắc đi nhắc lại như để khắc sâu thêm sự bỉ ổi lên bộ mặt phản trắc, lố bịch của Hồ chí Minh.
Nguyễn Hữu Đang là trưởng ban tổ chức lễ quốc khánh đầu tiên của Việt Minh để Hồ lên đọc cái gọi là Tuyên Ngôn Độc Lập của hắn. Đang đã xuôi ngược vận động THƯƠNG giới đóng góp của cải để nuôi sống cái chính phủ Hồ chí Minh sài đẹn èo uột và cứu cho nó khỏi chết yểu để rồi giờ đây, 11 năm sau cái chính phủ ấy đã lành lặn mạnh khỏe và Hồ thưởng công đợt đầu cho ông ta là 15 quyển lịch tù chỉ vì ông ta đề nghị đảng đừng có nhúng mũi vào công việc của văn nghệ sĩ trí thức.
Văn Cao, nhạc sĩ tài ba hiếm quý của dân tộc, tác giả bản nhạc Tiến Quân Ca mà Hồ lấy làm bài quốc ca cho chính thể của hắn. Khi Văn Cao tham gia phong trào Nhân Văn Giai Phẩm, Hồ cay cú định bỏ tù ông ta, nhưng nhiều quân sư quạt mo đã can ngăn ý định điên rồ của hắn. Lý do là trên thế giới, tác giả sáng tác ra quốc ca được tôn kính như những anh hùng dân tộc và không có ai bị bỏ tù cả Muốn bắt giam Văn Cao, thì trước tiên phải vất bỏ bài Tiến Quân Ca đị Thế là Hồ ra giải thưởng to hết cỡ và lệnh cho toàn thể nhạc sĩ nô lệ bỏ hết công việc thường ngày để thi đua sáng tác 1 bản nhạc khác thay cho bài Tiến Quân Ca của Văn Caọ 370 ngày sau, tức tròn 1 năm miệt mài sáng tác, hơn 100 bản nhạc dâng lên để rồi ngay lập tức được ném vào thùng rác. Chỉ có cái đứa mù nhạc như Hồ chí Minh mới tưởng rằng đã là nhạc sĩ thì ai cũng có thể viết được Quốc Ca, chứ hắn có biết đâu, phải là thiên tài của mọi thiên tài mới làm nổi chuyện đó. Phải hàng thế kỷ thai nghén, hay lâu hơn nữa, 1 dân tộc mới sản sinh ra được 1 thiên tài như thế. Và thiên tài ấy phải có cơ hội thích hợp mới đẻ ra nổi bài quốc ca, như là cái hào khí xung thiên của 1 dân tộc vùng lên đuổi giặc ngoại xâm chẳng hạn. Chứ không có ai vừa xếp hàng mua bo bo, mua rau muống mà sáng tác quốc ca cho được.
Thế là cái tài năng thiên phú đã cứu Văn Cao khỏi cảnh tù tội mà tên Minh râu nhỏ nhen, đê tiện dự tính dìm ông vàọ THƯƠNG là giới từng đóng góp không biết bao nhiêu là vàng bạc, tiền của để nuôi sống cái chính phủ HCM mà ít ai tưởng nó có thể sống sót nổị Vậy mà khi kháng chiến thành công rồi, Hồ nỡ phát động phong trào đấu tư sản hêt'' sức tàn nhẫn: Cướp sạch tài sản,chiếm đoạt nhà cửa, cấm họ không được làm ăn buôn bán, đày đọa họ lên vùng kinh tế mới rừng thiêng nước độc và bỏ tù tra tấn rất nhiều người chống đốị Hồ chí Minh và bè lũ bao giờ mà chả thế. Hễ hốc xong cháo là vạch quần tồ ngay vào bát của gia chủ mới hả dạ.
BINH mà còn bị Hồ nện thì thật là đau hơn hoạn. Ai cũng biết trung đoàn Thủ Đô, đơn vị có công bảo vệ an toàn cho chính phủ HCM ngày cách mạng tháng 8, có công ngăn chận quân Pháp tái chiếm Hà Nội và cac'' vùng lân cận, gồm hơn 90% là học sinh, sinh viên - con em tư sản, công chức thương công kỷ nghệ gia Hà Nộị Trong trận Điện Biên Phủ, những người con anh dũng của trung đoàn này đã lập nhiều chiến công hiển hách để rồi 1 năm sau đó, họ cùng với hàng vạn binh sĩ không nằm trong thành phần cố nông bị Hồ tống cổ ra khỏi quân đội, bỏ cho "sống chết mặc bay".
Có ai tưởng tượng nổi cái cảnh hàng loạt sĩ quan cấp úy và cấp tá mặt mày ngơ ngác như chó lạc chủ, chạy ngược chạy xuôi, chầu chực trước cổng các cơ quan, xí nghiệp để tranh nhau xin việc làm. Trung đoàn Thủ Đô mà còn bị bạc đãi thậm tệ như vậy thì bộ đội Nam kỳ bị Hồ ném ra các công trường khai thác đá và các vùng hoang dã để khẩn hoang đâu có gì đáng ngạc nhiên. Cái thời oanh liệt ôm bom ba càng cản xe tăng Pháp giữa Hà Nội, vác mã tấu đuổi Tây chạy có cờ trên đồng bằng sông Cữu Long đã qua rồi, nay đã đến thời bị Hồ đày đọa để trả công.
Hồi 1945, ai làm thợ thì được Hồ cho vào giai cấp công nhân . Đến 1955 Hồ lại giở giọng, nước ta không có giai cấp công nhân, vì người thợ ở nước ta có nhà cửa có tài sản chứ không phải ngủ gầm cầu, xó chợ như thợ ở các nước tư bản nên hắn lùa đám người này vô giai cấp tiểu tư sản để đánh họ trong chiến dịch "cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh" cho họ trắng tay thì mới được vào giai cấp công nhân .
Hồ không chỉ đểu với giới trí thức, giới giàu có khá giả, binh lính, thợ thuyền, mà hắn còn bịp luôn cả tầng lớp bần cố nông thất học, khố rách áo ôm đáng thương nữạ Cương lĩnh của đảng là 1 văn kiện chính thức trong đó Hồ đã long trọng cam kết sẽ thi hành chính sách "Người cày có ruộng". Đó là giấc mơ ngàn đời của người dân cày VN. Dưới thời Pháp thuộc, giấc mơ ấy mong manh như 1 ảo tưởng. Vậy mà giờ đây, Hồ hứa sẽ biến nó thành hiện thực thì có đã không.
Thế là nông dân tuân lệnh Hồ, bỏ mặc gia đình, ầm ầm gia nhập vệ quốc đoàn.. Vợ bộ đội thì vất con nheo nhóc, bỏ cả việc nhà đi dân công, đi đắp cản, phá đường. Cảnh tượng ấy nhan nhản trong văn chương thi ca thời kháng chiến.
Riêng 1 đoạn ngắn dưới đây cũng thấy được sự hy sinh vô bờ, những công hiến lớn lao của người dân cày cho công cuộc giành độc lập vừa qua:

PHÁ ĐƯỜNG
Đường đi ngoắt ngoéo chữ chi
Hố ngang hố dọc, chữ i chữ tờ
Thằng Tây mày cứ vẫn vơ
Có hố này chờ chôn sống mày đây
Ớ anh ớ chị nhanh tay
Nhanh tay ta cuốc chôn thây quân thù
Đêm nay gió rét trăng lu
Rợn nghe tiếng cuốc chiến khu phá đường.

Không phải là dân quê kể công với đảng đâu nhé. Mà đó là 1 sự thật không thể phủ nhận được, buộc thi nô Tố Hữu đứa cháu ngoan sát nách Minh râu phải ghi chép lại cho trung thực. Đời sống của dân cày 2 miền Trung Bắc trong thời gian kháng chiến quá thê thảm, quá khốn cùng. Trẻ em lên 4 lên 5 mà đội mưa phùn gió bấc đi lang thang để nhặt phân và quét lá cây về đun bếp. Con gái mới 7,8 tuổi đã phải chăn trâu, chăn bò và tát gàu dai với mẹ với bà. Quanh năm không 1 ai ăn đủ nọ Ngoài 3 ngày Tết ra, người dân cày chỉ được mỗi ngày 1 bữa cơm độn và 1 bữa củ (sắn, khoai hay dong), vì thóc còn phải để đóng thuế nông nghiệp cho đảng.
Thiếu thuế, mang tiếng phản động, còn bị tù tội là sự thường. Ấy là chưa kể những năm mất mùa, chịu đói hết tháng này sang tháng khác. Trời rét cắt ruột, nhưng ai nấy đều phong phanh 1 mảnh vá chằng vá đụp. Mùa Hè thì nằm tênh hênh mà ngủ. Mùa Đông thì nằm ổ rơm hay quấn chiếụ Ốm đau không 1 viên thuốc. Thế nhưng hể đảng gọi là phải trình diện ngaỵ Chỉ riêng chiến dịch Điện Biên Phủ, họ đã góp hàng chục triệu ngày công, chưa kể máu xương của chồng con, anh em họ tưới đỏ cả chiến trường. Từ Thanh Hóa, Vĩnh Yên, Phú Thọ, Bắc Ninh, Tuyên Quang, Hòa Bình, Hà Giang... bất chấp bom đạn của địch quân, gái trai chân đất đạp đá tai mèo ùn ùn vác gạo, gánh lương thực kéo về Điện Biên quyết thắng trận cuối cùng nàỵ Song, họ được gì sau ngày ngưng tiếng súng?


 

Sau khi tịch thu hết đất đai của bọn Pháp, địa chủ phú nông, trung nông, Hồ chia cho mỗi gia đình 1 mảnh đất chó ngồi còn ló đuôị Tuy vậy, bà con dân cày ai nấy đều mừng hết lớn. Tiếc thay chưa được hai vụ, Hồ đòi đất lại và bắt dân cày làm nô lệ cho đảng dưới danh nghĩa hợp tác xã nông nghiệp, trong khi nguyện vọng của toàn thể dân cày xin được làm ăn riêng rẽ, đảng đòi bao nhiêu thuế, họ hứa sẽ đóng đủ. Nhưng Hồ đâu có chịụ Như vậy hắn lỗ mât''.
Vì thuế má phải tính toán có mức hẳn hoị Còn làm cho hợp tác xã thì đảng nắm hết thóc cùng mọi thứ nông phẩm rồi, đảng thí cho xã viên bao nhiêu hay bấy nhiêụ Đói, ráng chịụ Kêu ca thì đi tù. Cái trò Hợp tác xã còn đều ở chổ Hồ ăn cướp cả tài sản và đất đai riêng (không phải là đất do Hồ cấp cho) của giai cấp trung nông, cho tới những vuông đất bé xíu người ta mua để dành an táng cho kẻ sắp quá vãng cũng bị cướp luôn.
Theo định nghĩa của chính già Hồ thì trung nông là người có 1 ít đất đai tự cày cấy lấỵ Họ không thuê mướn bần cố nông cày cấy cho mình thì Hồ không thể giở trò du côn vu vạ cho họ là bóc lột để ăn cướp của họ được. Bày ra cái mẹo Hợp tác xã, Hồ bắt buột mọi người, không trừ 1 ai, phải góp tất cả đất đai, trâu bò, cày bừa, cuốc xẻng, quang gánh vào đó để làm của chung rồi cùng làm công cho đảng.
Như vậy thì đất đai, trâu bò, nông cụ của giai cấp trung nông do họ tậu bằng tiền túi của họ từ xưa nay đều trở thành của đảng, mặc dù họ không có tội tình gì với cách mạng mà còn tham gia kháng chiến rất tích cực nữạ Đến lúc đó, người dân cày mới thấy làm thuê cho địa chủ còn đỡ khổ hơn làm nô lệ cho đảng nhiều lắm. Họ còn oán hận hơn, khi đêm đêm nghe đài Tiếng Nói VN phát thanh liên tiếp tập thơ Hợp Tác Xã Diễn Ca của nhà thơ con ếch Hồ chí Minh sáng tác từ hồi còn ở chiến khu Việt Bắc, nghĩa là từ lúc Hồ chưa có 1 cục đất nào trong tay để chia cho dân cày mà hắn đã tính chuyện "vận động", họ góp lại cái mãnh ruộng mà hắn sẽ chia cho đó, vào hợp tác xã làm của chung. Khi nhận ra sự lường gạt có lớp lang tỉ mỉ của Hồ, bà con dân cày chỉ còn nước khóc thầm.
Và đây, thêm 1 chuyện lường gạt tráo trở khác. Để giành giật dân chúng với người Pháp, tháng 7-1954 Hồ cho in hàng triệu tờ truyền đơn. Một loại đem rải trong thành phố và thị trấn hứa hẹn sẽ không trả thù và còn lưu dụng tất cả các viên chức đã phục vụ cho người Pháp ở chức vụ và lương như cũ. Nghe bùi tai quá sức. Mọi người đều chung 1 ý nghĩ rằng "Cụ Hồ là kẻ trượng phu chứ đâu phải là loài chó chết đê hèn. Cụ đã hứa, chắc cụ sẽ giữ lời".
Khi người Pháp rút về Nam, bộ máy hành chánh của họ để lại miền Bắc được Hồ điều khiển chạy trơn tru là nhờ đám công chức cũ. Các ông phán, thầy thông, cô ký vẫn ăn trắng mặc trơn đến sở cũ, làm công việc cũ, lãnh đúng mức lương cũ, tuy lúc đầu họ hơi nghi ngại và hồi hộp, song về sau thì bình thường. Đến các thầy cảnh sát cũng được Hồ cho thay sắc phục cách mạng, đi lại trên đường phố để làm nhiệm vụ như cũ.
Thế là Hồ đã giữ đúng lời hứạ Nhưng tiếc thay Hồ giữ lời hứa trong 1 thời gian vỏn vẹn chỉ có 16 tháng, khi mà cán bộ công nhân viên của hắn đã nắm hết các công việc của các sở rồị Tức thì hắn nuốt lời không 1 chút ngượng ngùng. Hắn thẳng tay đuổi cổ tất cả các công chức lưu dụng ra khỏi sở cũ, chỉ giữ lại 1 số rất it'' người làm các công việc mà đảng viên của hắn chưa thể thay thế nổị Hàng vạn nạn nhân ấy lại gia nhập vào đội quân chợ trời, và mua thúng bán mẹt lê la trên hè phố, sau khi đã bán tới những món đồ có giá trị cuối cùng của gia đình. Số người may mắn đươc. tiếp tục việc làm cứ ngỡ mình đã thoát nạn, chứ nào ngờ vẫn bị Minh râu chơi cái trò lắt túị
Một hôm, trên báo Nhân Dân bổng dưng có đăng nhiều lá thư trần tình dưới danh nghĩa công chức lưu dụng ký những cái tên rất tiểu tư sản, nhưng hơi văn lại sặc mùi cách mạng, ra9`ng thì là chúng tôi cảm thấy tội lỗi, đã không góp sức kháng chiến, lại còn đi phục vụ cho thực dân Pháp cướp nước, bây giờ được cụ Hồ ban ân cho hưởng mức lương cao gấp 5 gấp 10 lầnnhững cán bộ đã hy sinh gian khổ, trong khi hàng ngày chúng tôi làm việc it'' giờ hơn cán bộ Vì vậy, xin cụHồ xét cho công chức lưu dụng chúng tôi từ nay được sụt lương xuống ngang với mức lương của cán bộ và được làm việc 8 tiếng1 ngày như giai cấp công nhân tiền phong, chứ không làm 7 tiếng như chế độ Pháp hồi trước.
Đọc những bài báo Nhân Dân của đảng, các ông các bà công chức lưu dụng mới tái mặt ngã ngửa ra và thì thầm mát mẻ rằng: "Cụ Hồ làm báo khéo thật".
Tới lúc đó mới tỉnh ngộ thì đã muộn rồị Năm 54 bảo vào Nam cứ do dự Ở lại với thằng lưu manh râu dê để nó hành hạ tan nát cuộc đời cho biết thân. Ngoài hàng chục vạn công chức nhẹ dạ ra . Hồ còn rắp tâm lừa đảo cả triệu giáo dân Công giáo nữa cơ đấỵ Hắn cho tung ra 1 loại truyền đơn khác được in dưới tượng Chúa uy nghiêm, kêu gọi giáo dân "đừng nghe lời dụ dỗ của giặc" mà vào Nam. Hãy ở lại miền Bắc để "hưởng quyền tự do tín ngưỡng của cụ Hồ ban phát".
Tiếc cho hắn là những trò ma tịt đó đã không bịp nổi giáo dân - những kẻ luôn luôn đi dép Thái Lan trong bụng hắn. Cho nên họ gạt ra ngoài tai những lời đường mật xảo trá ấy, bất chấp hiểm nguy sóng nước bỏ cả nhà cửa ruộng vườn, liều mạng gồng gánh dắt díu nhau vào Nam để trốn con quỷ Sa Tăng vô đạo kia. Thấy trò lường gạt không có hiệu quả, Hồ đích thân ra lệnh rải quân bao vây khắp các vùng Công giáo, nhất là Bùi Chu - Phát Diệm, rồi tung cán bộ đi rỉ tai lung lạc tinh thần giáo dân. Những ai không nghe lời dụ dỗ phỉnh phờ của chúng, cứ tìm cách trốn đi Nam thì bộ đội, công an ngăn chận bắt giữ và dĩ nhiên là có nhiều người bị chúng bắn chết.

Dẫu đã tìm trăm phương ngàn kế để đào thoát, song 1số lớn giáo dân vẫn bị kẹt lạị Và họ đã được tận măt'' chứng kiến cái quyền TỰ DO TÍN NGƯỠNG đầu tiên mà Hồ ban phát cho đạo Công giáo ở miền Bắc là đóng cửa toàn bộ các chủng viện mà hắn vu vạ là nơi đào tại gián điệp của đế quốc, và tịch thu tất cả nhà in của Công giáo mà hắn vu vạ là nơi in các tài liệu phản động. Rồi hàng loạt nhà thờ bị xung công làm kho chứa thóc và lương thực. Người Công giáo không được vào đại học, không xin được việc làm. Ai muốn đi học, muốn có việc làm thì phải khai dối là "lương" và phải bỏ đạọ Giáo dân đi xem lễ nhà thờ bị công an khó dễ đủ điềụ Các cha xứ bị theo dõi từng bước và bị hạch sách thô bạọ.
Rút gọn lại 1 câu, cái Tự Do Tín Ngưỡng cùng tât'' cả các quyền tự do khác của con người mà Hồ dài mồm hứa đi hứa lại chỉ là sự nhổ xuống liếm lên liên tiếp của 1 tên điếm ba da, không hơn không kém./.


Nhận xét về DVD “Sự thật về Hồ Chí Minh 
 
Mới đây, tại LittleSaiGon, Phong trào Quốc Dân đòi trả tên Sài Gòn do linh mục Nguyễn Hữu Lễ vàông Trần Quốc Bảo lãnh đạo đã tổ chức buổi chiếu phim ra mắt DVD “Sự thật về HồChí Minh”. Theo linh mục Nguyễn Hữu Lễ cho biết thì mục đích chính của việc làmDVD này là để phổ biến đến đồng bào trong nước. Ðặc biệt, trong phần kết thúccủa phim, một câu hỏi lớn đã được nêu ra qua tam đoạn luận như sau:
- Cộng sản Liên Sô và Cộng sản Ðông Âu đã sụp đổ. Tại sao Cộngsản Việt Namvẫn còn tồn tại?
(TIỀN ÐỀ)
Và câu trả lời:
- Bởi vì Cộng sản Việt Nam nhờ bám vào tảng đá cuối cùng là“Hồ Chí Minh”.
Do đó:
- Phá vỡ huyền thoại Hồ Chí Minh là khai thông sinh lộ cho dântộc Việt Nam.
(KẾT LUẬN)
Ðáng lẽ câu kết luận phải là: -Phá vỡ huyền thoại Hồ Chí Minh đểlàm cho Cộng Sản Việt Nam bị sụp đổ, cho ăn khớp với câu TIỀN ÐỀ của tam đoạnluận. Nhưng những kẻ làm phim đã không dám nói lên điều này mà phải nói tránhđi là “khai thông sinh lộ”. Như vậy chứng tỏ, có một sự lươn lẹo, lưu manhtrong cách lý luận này: mục đích “đấu tranh” của nhóm làm phim này (băng đảngBùi Tín) chỉ là nhằm “canh tân” chế độ cộng sản, “đấu tranh” để giữ đảng CộngSản lại chớ không phải đấu tranh để xóa bỏ đảng, làm cho đảng phải sụp đổ!
Lập luận kiểu Bùi Tín này mới nghe thì có vẻ có lý nhưng nếu xétcho kỹ, chúng ta thấy đây là âm mưu hiểm độc không khác gì màn kịch “biểu tìnhtại gia – bất tuân dân sự” của tên việt gian Thích Quảng Ðộ! Sau đây, chúng tôilần lượt phân tích vấn đề:
1. Huyền thoại Hồ Chí Minh:
Một trong những huyền thoại về Hồ Chí Minh quan trọng nhất mà bọnviệt gian cộng sản trong vòng 60 năm qua đã liên tục tô vẽ, thổi phồng, đó là:Hồ là NHÀ ÁI QUỐC, có công đánh đuổi giặc Pháp, đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụynhào! (Tên Bùi Tín đã viết nhiều sách nói về điều này)
Trong DVD, tập đoàn dân chủ cuội Bùi Tín không dám đề cập đếnviệc này nhiều mà chỉ dùng trò láu cá vặt, bắt khán giả xem khoảng BỐN PHÚT tómtắt cuộc đời hoạt động “cách mạng” của tên Hồ tặc, (coi như cưỡng bức khán giảphải học tiểu sử bác Hồ!) rồi sau đó mới đi vào phần “phản biện”!
Vòng “hào quang” lớn nhất, quan trọng nhất nằm ở chỗ: HỒ là NHÀÁI QUỐC, còn những “hào quang” khác chỉ là phụ, ví dụ như:
A. Tư tưởng Hồ Chí Minh (hoàn toàn không có)
B. Nhà văn hóa, sáng tác thơ văn (cũng hoàn toàn không có)
C. Hy sinh vì nước, vì dân nên không có vợ con (láo khoét)
Và những trò bịp cùng những tội ác khác như:
D. Ngày sinh, ngày chết không đúng, ăn cắp thơ văn
E. Giết hại những người thuộc các đảng phái quốc gia
F. Bán cụ Phan Bội Châu cho Pháp
G. Giết vợ, bỏ con
H. Vụ cải cách ruộng đất
I. Vụ tàn sát tết Mậu Thân
Nhóm làm phim chỉ đánh sơ sài vào những hào quang nhỏ (A,B,C,D,E,F,G,H,I)Còn hào quang chính, quan trọng nhất và lớn nhất: Hồ là NHÀ ÁI QUỐC thì vẫn đểnguyên, qua bốn phút chiếu ở phần đầu phim, có cả đoạn phim Hồ tặc đọc bảnTuyên ngôn Ðộc Lập ở quảng trường Ba Ðình năm 1945!
2. Muốn phá vỡ huyền thoại “Hồ Chí Minh là nhà ái quốc” thì chúngta PHẢI CHỨNG MINH HỒ LÀ TÊN ÐẠI VIỆT GIAN BÁN NƯỚC!
Trong hơn một tiếng đồng hồ của phim, không hề có một “sử gia” nàodám nêu lên sự việc này!
Hồ Chí Minh là tên đại việt gian bán nước, bán dân, một con chósăn rất trung thành với mẫu quốc Liên Xô và Trung Cộng và sẵn sàng đi làm taysai cho bất cứ thế lực ngoại bang nào để làm hại đất nước và dân tộc.
Hồ là tên đầu sỏ với bản chất như vậy và cái đảng việt gian CộngSản của y cùng với những tên đàn em sau này đều cùng một bản chất y như vậy!Ðảng việt gian Cộng Sản và bốn triệu tên đảng viên hiện nay cũng y một bản chấtnhư vậy!
Ðây là NHỮNG ÐIỀU HẾT SỨC QUAN TRỌNG NHƯNG KHÔNG HỀ ÐƯỢC ÐỀ CẬPTRONG DVD “Sự thật về Hồ Chí Minh”!!!
Ðã gọi là “sự thật trần truồng” (naked truth) thì phải lột hết,lột ra cho bằng hết, mới gọi là phá vỡ huyền thoại. Nếu như quý vị mua vé đixem vũ Sexy, được quảng cáo là 100% mà thật ra chỉ có … 95% thì quý vị cảm thấynhư thế nào? Chắc chắn là sẽ có khán giả ấm ức, la ó, phản đối vì bị lừa gạt.Họ sẽ đòi lại tiền! (Có lẽ biết trước sẽ bị đòi lại tiền nên ông Lễ và ông Bảokhông dám bán dĩa DVD, chỉ gởi tặng, còn tùy hỷ ai muốn … cúng dường bao nhiêuthì cúng!)
Ông Lễ và ông Bảo tổ chức Sexy Show, quảng cáo là “phá vỡ huyềnthoại” (cởi tuốt luốt), vậy mà chỉ có 95%! Phần QUAN TRỌNG NHẤT LÀ CÁI …. LÁÐA, khán giả muốn được xem thì hai ông bầu sô đã không dám đụng tới! (Hai ôngthờ thần “lá đa”!) Hay là hai ông còn để dành cho lần ra mắt tiếp theo? Chớ nếumột lần mà khoe ra tuốt luốt hết thì làm sao … quyên tiền cho lần sau được!
3. Muốn chứng minh tên Hồ tặc là đại việt gian bán nước thì phảiđi xa hơn nữa, cũng tựa như xem vũ Sexy, đã nhìn phía trước 100% thì phải chiêmngưỡng luôn phía sau mới trọn vẹn!
Nếu chịu khó tìm hiểu tài liệu đã được phổ biến rộng rãi trên internet,chúng ta sẽ thấy rằng tên Hồ từ khi mới bắt đầu bước chân vào con đường làm việtgian, đi làm chó săn cho Liên Xô thì nhất nhất mọi việc gì hắn cũng hỏi xin ýkiến mẫu quốc. Ðiều quan trọng nhất là hắn thường xuyên xin …. tiền! Chúng tacó thể tưởng tượng được không, cách đây khoảng 100 năm mà hắn được trả lươnglàm việt gian một tháng 100 Mỹ kim thì tương đương với bao nhiêu tiền trongthời điểm 2009 này? Ðó là lý do vì sao hắn là vua chơi đĩ, đi tới đâu là có vợvà con rơi tới đó! Ðảng Cộng Sản Ðông Dương lúc mới ra đời, chỉ le ngoe có mườimấy tên, đã được mẫu quốc Liên Xô cấp cho ngân quỹ tương đương 5000 Mỹ kim! Tấtcả những lá thư viết tay của tên Hồ xin tiền vẫn còn được lưu trữ trong vănkiện đảng của bọn việt gian cộng sản mà trước đây ký giả Tường Thắng đã phổbiến qua những cuộc hội luận trên internet. Ví dụ như lá thư tên Hồ gởi cho ÐệTam Quốc Tế than phiền khách sạn có nhiều tiếng ồn và nhiều rệp khiến hắn khônglàm việc được! Cũng có những lá thư, trong đó tên Hồ than phiền vì đã 5 năm quahắn không được bố trí công tác!
Sau này, những việc khác như đổi tên đảng từ đảng Cộng Sản Việt Nam thành đảngCộng Sản Ðông Dương cũng là tuân theo chỉ thị của mẫu quốc Liên Xô. Tên Hồ tặckhông bao giờ là người sáng lập ra đảng Cộng Sản như bọn việt gian cộng sảnthường tuyên truyền. Các đàn anh của hắn là Trần Phú và Hà Huy Tập đã bị hắndùng thủ đoạn ám hại!
Nói tóm lại, tên Hồ chỉ là một con chó săn trung thành hết lòngphục vụ mẫu quốc Liên Xô và Trung Cộng và hắn sẵn sàng làm tay sai cho bất cứthế lực ngoại bang nào, miễn là có tiền và có quyền! Tổ quốc hay dân tộc Việt Nam đối với hắnhoàn toàn vô nghĩa, hắn sẵn sàng đổi hết tất cả để lấy tiền đi chơi đĩ! Bản chấtcủa tên đầu sỏ cầm đầu đảng như vậy thì cái đám đàn em sau này cũng đều như vậyvà bắt buộc phải là như vậy, bởi lẽ, nếu có tên nào đi “chệch hướng”, sẽ bị thủtiêu hoặc khai trừ đảng ngay tức khắc! Thầy nào trò nấy! Do đó, nếu ta chứngminh được tên Hồ là đại việt gian bán nước, phản bội tổ quốc thì đương nhiêncái đảng Cộng Sản cầm quyền hiện nay cũng chỉ là cái đảng việt gian bán nước,phản bội dân tộc! Chắc chắn, nếu những người dân ngu ngơ, khờ dại trong nước màbiết rõ chuyện này thì họ sẽ nổi giận, cùng nhau nổi dậy để lật đổ bọn cộng sản!
Ðó là lý do vì sao mà nhóm việt gian làm DVD không bao giờ dámnêu ra cái TỘI TO LỚN TÀY ÐÌNH NHẤT CỦA TÊN HỒ LÀ ÐI LÀM VIỆT GIAN, PHẢN BỘI TỔQUỐC!!! Bọn chúng phải che dấu rất kỹ, như che dấu cái … lá đa vậy! (sexy 95% thôinhé, 100% thì kẹt cho chúng em lắm!)
Thằng Hồ là việt gian thì đương nhiên những tên đảng viên cộngsản như Bùi Tín, Dương Thu Hương, Nguyễn Minh Cần, Vũ Ðình Huỳnh cũng phải làviệt gian! Không lẽ những tên này dám tự lấy tay tát vào mặt mình? Do đó, bọnđầu gấu ở Hà Nội phải chỉ đạo màn lừa bịp vũ sexy 95% nhưng cứ quảng cáo làsexy 100%!
4. Những “sử gia” đã chứng minh những gì?
DVD “Sự Thật” đã quy tụ được một vài sử gia(?) ngoại quốc, có lẽđể làm cho món hàng được thêm phần long trọng, danh giá. Tâm lý chuộng “hàng ngoại”của người Việt cho đến bây giờ cũng còn mạnh lắm! Mấy ông tây bà đầm hay dở gìkhông cần biết, khách hàng cứ thấy cái mác có dính hai chữ “hàng ngoại” vô làkhoái rồi, mặc dầu chưa chắc gì về phương diện sử học họ giỏi hơn người bản xứ!
*Hàng “ngoại”:
Ðầu tiên, chúng ta thấy nhà báo Ba Lan Miroslaw Chojecki nhậnđịnh rằng Hồ Chí Minh là kẻ giết người.
Nhà báo Ba Lan Robert: Hồ Chí Minh là kẻ diệt chủng.
Nhà báo Pháp Oliver Todd: Hồ Chí Minh là kẻ cuồng tín theo chủnghĩa Mác Lê
Nhà báo Pháp Jean Francois Revel: Mục tiêu của Hồ Chí Minh khôngphải là nền độc lập của Việt Nammà chỉ để sát nhập Việt Namvào Quốc tế Cộng Sản.
Nhà báo Pháp Jean Sainteny: Hồ Chí Minh là kẻ say mê nghiên cứuTư Bản Luận
NHẬN XÉT HÀNG NGOẠI:
Phê bình như gãi ghẻ, đôi khi có lợi hoặc tâng bốc tên Hồ tặc!Một là những tên nhà báo ngoại quốc này hết sức ngu dốt, bị mua chuộc, nóinhăng nói cuội cho có nói. Hai là trò lưu manh của tên CHU LYNH, phụ trách biêntập và ráp nối. Hắn chỉ ráp những đoạn phim nào có lợi, tuyên truyền cho giặcmà thôi, còn những phần nào bất lợi thì cắt bỏ! Ðó là chưa kể hắn phụ tráchviết những lời “thuyết minh” hết sức ngu dốt và liếm trôn bọn việt gian cộngsản!
Ta hãy đọc lại những lời “phê bình”:
- Hồ Chí Minh là kẻ giết người!
Thằng ăn cướp nào mà không giết người? Lãnh tụ tư bản hay cộngsản đều có thể cố ý hay vô ý giết người là chuyện bình thường, có thể giết bằnglời nói hay chỉ bằng một chữ ký khi ban hành một chính sách sai lầm. Phê bìnhgãi ghẻ!
- Hồ Chí Minh là kẻ cuồng tín theo chủ nghĩa Mác Lê!
Chê mà thành ra khen. Kẻ cuồng tín theo chủ nghĩa Mác Lê tức làkẻ có hiểu biết nhiều hoặc một phần nào đó về chủ nghĩa Mác. Bản chất của chủnghĩa Mác là hoang tưởng, chính ông Marx chưa chắc gì đã tin vào những điều ôngta viết! Ông ta chỉ mơ ước xã hội loài người sẽ tiến lên chủ nghĩa cộng sản,một thế giới đại đồng không có người bóc lột người. Những kẻ cuồng tín theo họcthuyết của Marx dầu sao cũng là những kẻ có lý tưởng chính trị, dù là hoang tưởngđể thực hiện một thiên đàng hạ giới không bao giờ có.
Còn thằng Hồ chỉ là thằng ngu dốt, ma cô, đĩ bợm, ăn cắp, ăncướp, tàn ác hơn quỷ sa tăng, một tên việt gian, một con chó săn trung thànhvới bất cứ người chủ nào cho nó tiền để nó thỏa mãn thú tánh đi chơi đĩ và giếtngười. Nó không bao giờ có lý tưởng chính trị gì hết. Nó có bao giờ tìm hiểu vềchủ nghĩa Marx đâu mà gán cho nó cái danh xưng “cuồng tín chủ nghĩa Marx”? Mộtkẻ dốt đặc cán mai như tên Hồ tặc, tiếng Pháp ăn đong, chỉ ở trình độ “uẩy mexừ” thì làm sao đọc được bộ sách Tư Bản Luận của Marx, dịch sang tiếng Pháp,trong suốt thời gian hắn sống lưu vong ở hải ngoại? Vậy mà “sử gia” JeanSainteny lại gắn huy chương cho Hồ là người “nghiên cứu Tư Bản Luận”!!! Phêbình gãi ghẻ!
*Hàng “nội”: (bao gồm đảng viên việt gian cộng sản và những thằng“quốc gia” tắc kè!)
Quan trọng nhất là có sự tham gia của nhóm Ðại Ác Tứ Nhân Bangtức bốn tên đảng viên cộng sản gộc, gồm Bùi Tín, Dương Thu Hương, Nguyễn MinhCần và Vũ Thư Hiên.
Tên đại gian ác phụ trách viết lời dẫn kiêm ráp nối phim: Chu Lynh
Tiếp theo là mấy con chó săn rất trung thành với chủ việt giancộng sản, đó là : Bùi Diễm, Vũ Ngự Chiêu, Nguyễn Ngọc Bích, Trần Mạnh Hảo.
Và những tên “sử gia”, những nhà nghiên kíu kiêm nhà đổ bô choviệt gian cộng sản: – Trần Gia Phụng, Phan Văn Lợi, Vũ Ðức Minh, Nguyễn TườngBách, Tôn Thất Thiện, Tôn Vân Anh, Ðặng Thu Hương ..v..v..
Tất cả những tên chó săn, đổ bô nêu trên chỉ nói lăng nhăng, cứmột điều “ông Hồ”, hai điều “ông Hồ”, không có một thằng chó nào dám mở miệnggọi là “thằng Hồ”!
Thằng tướng cướp Trương Văn Cam giết một người, bị tử hình. Aicũng gọi nó là THẰNG ăn cướp.
Thằng Hồ Chí Minh cướp của và giết mười triệu người, vừa trựctiếp vừa gián tiếp.
Bản chất việc làm của hai thằng này y như nhau, không có gì khác.Vậy mà những tên ngu dốt (gọi là chó săn cũng là phải) cứ một điều “ông Hồ”,hai điều “ông Hồ”, thiếu điều gọi nó là “bố Hồ” luôn cho xong! Hay tại vì thấynó giết người nhiều quá mà sợ, phải gọi nó bằng “ông”? Hay vì đã bị tiền đô la nhétvào mồm rồi, ăn xôi chùa ngọng miệng? Ðúng là giới trí thức “chồn lùi”, khôngxứng đáng là người trí thức!
Khi tìm hiểu về lịch sử Việt, chúng ta thấy ai cũng gọi nhân vậtđã đầu hàng giặc Tàu là THẰNG Trần Ích Tắc. Bởi vì hắn là việt gian. Trần ÍchTắc là con vua Trần Thái Tông, là người thông minh, học giỏi (cũng như mấythằng tiến sĩ đổ bô ở hải ngoại), là giòng con thứ nhưng chỉ vì ham muốn đượclàm vua mà kéo cả đám tùy tùng sang bên Tàu đầu hàng giặc, được Hốt Tất Liệtphong chức An Nam Quốc Vương! Chỉ vì sự phản bội này mà Trần Ích Tắc bị xóa têntrong giòng họ hoàng tộc nhà Trần và bị người dân gọi mỉa mai là Ả TRẦN! (hèn nhátnhư đàn bà) Và cũng chính vì hành động đi làm việt gian này mà cho tới bây giờ,đã gần BẢY THẾ KỶ, xú danh của Trần Ích Tắc vẫn còn bị lưu, người dân vẫn khinhbỉ gọi là THẰNG VIỆT GIAN!
Một nhân vật nữa, chúng ta cần ôn cố tri tân, đó là Hoàng Cao Khải.(1850-1933) Nhân vật này thi đỗ Cử Nhân, học giỏi, đã viết nhiều tác phẩm bằng chữHán lẫn chữ Nôm, từng được giữ chức Thượng Thư Bộ Binh dưới triều vua Thành Tháinhưng sau này hắn đã hợp tác với Pháp, được Pháp ban cho chức vụ tổng đốc tỉnhHà Ðông và hắn đã viết thư khuyên người bạn là Phan Ðình Phùng ra đầu hàng giặc!
Khi nhắc đến Hoàng Cao Khải, người dân ai cũng gọi là “thằng” chỉvì hắn đã đi làm việt gian, làm tay sai cho Pháp, phản bội lại dân tộc. Khải cócông danh, có địa vị, có học thức, có sự nghiệp văn chương không thua ai nhưng hắnvẫn bị người đời khinh khi mãi mãi!
Qua hai ví dụ điển hình nêu trên, chúng ta thấy rằng dân tộcViệt, từ ngàn xưa, rất công bằng và họ có hiểu biết, đánh giá đúng người, đúngviệc. Những người có công với đất nước thì người dân tôn thờ, ngược lại nhữngkẻ tội đồ thì mãi mãi bị nguyền rủa. Ðừng có tưởng “dân ngu khu đen” là khôngbiết gì, cứ lòe bịp họ là không được đâu, hỡi những tên dân chủ cuội bịp bợm!
Thằng Hồ là việt gian, là tội đồ của dân tộc thì phải gọi nó là “thằng”.Những tên dân chủ cuội không thể lấy vải thưa che mắt thánh, lấy thúng úp voi,gọi nó bằng “ông Hồ” được! Gọi một thằng đại gian ác bằng “ông” chính là tựmình lấy cứt trét vào mặt mình!
Những kẻ mang danh là “tiến sĩ”, “sử gia”, “nhà nghiên cứu” ở hảingoại nên nhìn tấm gương của Trần Ích Tắc và Hoàng Cao Khải và nên đưa tay sờ lêngáy của mình. Trần Ích Tắc là con của vua mà cho tới bây giờ, 700 năm, vẫn bịngười dân nguyền rủa, khinh bỉ. Sở học của Hoàng Cao Khải không thua các “ngài”tiến sĩ ở hải ngoại đâu nhưng hắn vẫn bị người dân gọi bằng “thằng” việt gian!
5. Phần kết luận của những “sử gia” về Hồ Chí Minh:
Trong phần cuối của DVD, xem như phần kết luận về nhân vật Hồ ChíMinh, tiến sĩ sử học Vũ Ngự Chiêu tự giới thiệu, ông đã có 35 năm nghiên cứu vềchủ nghĩa cộng sản và ông đã đưa ra nhận xét như sau:
- HỒ LÀ MỘT NHÀ ÐỘC TÀI, là con người có nhiều tham vọng, nhờthời cơ đưa đẩy mà nắm được quyền lực rồi đi đánh thiên hạ!
Nhận xét của việt gian Bùi Diễm:
- Tư tưởng Hồ Chí Minh không lấy gì làm súc tích cho lắm. Ðạo đứcHồ Chí Minh không lấy gì làm tốt đẹp cho lắm.

KẾT LUẬN:
1. DVD “Sự thật về Hồ Chí Minh” chỉ là một trò bịp của bọn việt giancộng sản và Việt Tân giăng ra, không khác gì cái bẫy “biểu tình tại gia” của ThíchQuảng Ðộ. Lý do:
A. Tất cả những điều tiết lộ trong phim như Hồ tặc ăn cắp văn thơ,có hai ba vợ, giết vợ, vụ tết Mậu Thân, cải cách ruộng đất đều xưa như tráiđất, người dân ngoài bắc trong nước đã biết cách đây 50 năm và đã được phổ biếntrên internet cách đây hơn 15 năm! Không dấu được nữa thì bây giờ bọn giặc phảicho phép “tiết lộ sự thật” để lấy điểm với toàn dân!
B. Ðiều quan trọng nhất là cái tội ác tày trời của thằng Hồ và đảng việtgian của hắn là đi làm việt gian, tay sai cho Liên Xô, Trung Cộng và bất cứnước nào, thì không được đề cập trong DVD!
C. Những tên tay sai chó săn đã tìm cách chạy tội cho Hồ tặc, vẽ lại chândung của hắn thành NHÀ ÐỘC TÀI! Giữa một thằng việt gian bán nước và một nhàđộc tài khác nhau xa lắm, cũng tựa như tội ăn cướp giết người và tội ăn trộm! ÐÂY LÀ MỤC ÐÍCH CHÍNHCỦA VIỆC LÀM DVD Sự Thật! Một nhà lãnh đạo độc tài vẫn có thể được người dân gọi bằng“ông” nhưng nếu là thằng việt gian thì dứt khoát phải gọi bằng “thằng”!
D. Tên việt gian Bùi Diễm đã nhận xét: “Tư tưởng Hồ Chí Minh khônglấy gì làm súc tích cho lắm. Ðạo đức Hồ Chí Minh không lấy gì làm tốt đẹp cho lắm”
Nhóm chữ “không lấy gì làm …” có nghĩa là một sự việc gì đó hoặc mộtvật gì đó nếu được đánh giá thì sẽ được điểm từ trung bình trở lên.
Ví dụ như ta nói: – Anh ta hát không lấy gì làm hay cho lắm!
Ðiều này có nghĩa là anh ta ca không hay nhưng cũng không quá tệ.Tên Bùi Diễm đã công nhận thằng Hồ là nhà tư tưởng, nghĩa là nó có những côngtrình nghiên cứu như … Karl Marx, dù không hay cho lắm! Ngoài ra, Bùi Diễm cũngcông nhận là thằng Hồ có đạo đức từ trung bình trở lên!
Phải công nhận Bùi Diễm là tên chó săn rất đúng nghĩa vì ngay cả tênBùi Tín cũng không dám nâng bi Hồ tặc đến như vậy! Ai cũng biết tư tưởng và đạođức của thằng Hồ là zero, nếu không muốn nói là điểm âm rất nặng, vậy mà BùiDiễm đã nâng lên trung bình!
Ngày nào ở hải ngoại còn có những tên trí thức chồn lùi, chó săn đổbô như vậy thì công cuộc đấu tranh của chúng ta vẫn còn khó khăn nhiều lắm!
Chúng ta phải vận động đồng bào tẩy chay cái DVD độc hại này, bởi vìtrong nước cờ tiếp theo, bọn giặc sẽ tuyên truyền: – Bác Hồ chẳng qua chỉ là NHÀÐỘC TÀI giống như tổng thống Ngô Ðình Diệm! Quý vị tôn thờ tổng thống Diệm thìtại sao không tôn thờ bác Hồ? Hai người về cơ bản giống như nhau!
Chúng ta phải hành động ngay kẻo quá trễ!
Ông Nguyễn Hữu Lễ chỉ là một con tắc kè, mặt nạ đã rớt rồi. Chúngtôi cần đòi lại cả đất nước chớ không phải đòi lại cái tên Sài Gòn! Một ngườidân oan đi khiếu kiện là phải đòi lại toàn bộ căn nhà chớ không ai ngu dại gìchỉ đòi lại cái số nhà! 
Trần Thanh